"Rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Bọn họ là ai vậy?" Giọng nói kia có phần hốt hoảng, người đã đặt ra câu hỏi không ai khác ngoài Shouichi, mắt của cậu nhìn quanh như tìm kiếm sự trả lời. Nhưng đáp lại cậu lại là sự im lặng, không ai nói gì. Những người không biết đương nhiên không thể nói gì được, họ không có bất cứ dữ liệu nào để xác định tình huống hiện tại.
Rốt cuộc những kẻ đang nhắm đến Vongola trên màn hình là ai?
Mục đích là gì?
Họ không biết
Đối với tình trạng mịt mờ của bản thân, những người cảm thấy căm tức hơn cả không ai khác ngoài Varia. Có mấy tên rác rưởi đang nhăm nhe tới Vongola mà bọn họ chỉ có thể ngồi ở đây trơ mắt nhìn. Cảm giác khó chịu như những con bọ chạy khắp người khiến họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Byakuran đương nhiên nắm rõ mọi chuyện. Nhưng anh ta chỉ nở một nụ cười không rõ ý vị nhìn lại Irie Shouichi. Giọng nói ngã ngớn có phần bông đùa nhưng thay vì là một câu trả lời thì anh ta lại hỏi ngược lại Irie Shouichi.
"Cậu muốn biết thật sao, Shou-chan?"
"..." Shouichi đưa mắt nhìn lại Byakuran, ánh mắt cậu không che giấu được sự ngờ vực nhìn lại chàng trai tóc trắng này.
"Nếu là cậu thì tôi có thể đặc cách đấy~?"
Rợn tóc gáy.
Đó là phản ứng duy nhất của Irie khi nghe thấy những lời nói đó , Irie Shouichi không biết lời nói của Byakuran có mấy phần là thật mấy phần là giả. Dù cho anh ta luôn không dùng thái độ thù địch với cậu, nhưng cơ thể cậu luôn theo bản năng mà dè chừng anh ta. Dù cho người kia bảo cả hai là bạn, Shouichi cũng cảm thấy vụ này cứ điêu điêu sao ấy. Nhưng cậu cho tới giờ vẫn chưa dám mở miệng phủ nhận câu nào của người kia nói.
Nên là Shouichi chỉ có thể nuốt nước bọt và dời mắt, tỏ vẻ mình hoàn toàn không muốn đặc cách.
Sawada Tsunayoshi ngồi trên ghế của mình, anh đương nhiên có nghe thấy câu hỏi của Irie Shouichi. Nhưng thay vì trả lời, anh lại nhìn Tsu nhỏ bé trong vòng tay của mình. Anh chầm chậm ôm lấy đứa trẻ trong vòng tay của mình rồi nhìn sang Yamamoto và Gokudera bên cạnh. Hai người bọn họ tuy không phải người trưởng thành, nhưng cũng đã bước sang tuổi 18. Đứa trẻ trong vòng tay tay anh lại không được như vậy, đối với thế giới này cậu bé lại chưa từng tồn tại một phút giây nào.
Xin lỗi.
Sawada Tsunayoshi khẽ lẩm nhẩm, cúi đầu khuất khỏi ánh nhìn của những người khác, khuôn mặt anh ta cau lại như đang cầu nguyện điều gì đó. Đứa trẻ hơi nhúc nhích như muốn xà vào sâu hơn trong vòng tay anh.
Thật sự xin lỗi.
Nếu không phải vì sự bất cẩn của tôi thì, em đã không chịu giày vò như vậy rồi.
"Này, này." Một giọng nói gắt gỏng cắt ngang mạch suy nghĩ của anh. "Ông già này, ông đang khóc đấy à?"
Tsunayoshi ngẩng phất đầu nhìn lên để rôi thấy được Gokudera đang ngồi ngay cạnh của mình, khác với giọng nói có phần đanh lại của mình, vẻ mặt của cậu ấy có phần lo lắng gần sát mặt mình.