Chương 15

175 24 2
                                    

Bầu trời đêm rực rỡ hôm ấy, anh nhìn cậu, phản chiếu trong ánh mắt cậu cũng tràn ngập hình bóng của anh. Cả hai không hẹn mà cùng nở nụ cười thật tươi lại ngước nhìn lên những màn pháo hoa nở rộ vang sắc trời. Từng đốm sáng cuối cùng vụt tắt chỉ để lại làn khói phả giữa màn đêm. Lễ hội hè Sumidagawa kết thúc trong êm đềm. Người người nhà nhà dọn vệ sinh xung quanh chỗ họ đứng rồi sải bước về nhà. Gương mặt ai nấy đều tràn đầy niềm vui. 

Lúc này, Atsumu xoay người định đưa Hinata đến nơi vắng bóng người để quay về khu phố. Hinata vẫn đứng yên, không nhúc nhích. Bàn tay cậu vẫn nắm chặt lấy bàn tay anh, tay còn lại níu lấy vai áo anh.

_Atsumu-san, em có chuyện muốn nói. 

Chất giọng nghiêm túc của Hinata khiến Atsumu cảm thấy hoang mang. Cậu còn giận anh việc anh đã không nói trước mà bỏ đi lung tung sao? Hay chuyện gì khác anh đã lỡ làm sai mà không nhận ra? Nhưng điều anh không muốn nghe nhất là những lời nói ra để rồi rời bỏ anh mà đi. Atsumu kiềm nén nỗi sợ trong lòng ngực, anh hỏi cậu:

_Sao thế, Shouyou?

Hinata chần chừ. Có vẻ như nó là điều gì đó cậu không muốn cất lời.

_Em cứ nói đi, Shouyou. Mọi thứ, anh đều sẽ lắng nghe em. 

Lời Atsumu tiếp thêm cho cậu động lực. Cậu siết chặt lấy bàn tay anh.

_Sau khi tốt nghiệp cao trung, em muốn đến Brazil. Em muốn biết nhiều hơn về bóng chuyền, muốn trở nên mạnh hơn. Tương lai của em, em muốn theo đuổi đam mê bóng chuyền của mình. Nhưng...

Hinata ngưng lại. Atsumu dường như cũng nhận ra được cảm xúc của cậu, anh vỗ nhẹ vào đầu cậu.

_Nhưng chúng ta sẽ phải xa nhau, đúng chứ? Nghe anh này, Shouyou. Anh tôn trọng ý kiến và đam mê của em. Chúng ta cũng chỉ là xa nhau tạm thời, phải không? Vì vậy, em không nhất thiết lo lắng quá đâu. Anh luôn chờ đợi em, mãi vẫn sẽ chờ em.

Thật tâm mà nói, anh không nỡ nhìn cậu rời xa mình dù chỉ là một khoảng khắc ngắn ngủi. Đôi mắt Hinata đọng nước sau lời nói an ủi dịu dàng của anh. Cậu cũng vậy, cũng không nỡ rời xa anh. Nhìn thấy cậu sắp khóc, Atsumu khom người, cụng trán mình vào trán cậu.

_Chúng ta đến một nơi khác trước khi về nhé? Anh có thứ muốn đưa cho em.

Hinata gật đầu, đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khoé mi. Cậu bình tĩnh đi bên cạnh anh với đôi mắt đã đỏ hoe. Nơi mà anh đưa cậu đến không phải nơi nào dưới thành phố hay thôn làng mà là ngôi đền to lớn giữa một ngọn núi, ngôi đền của Osamu. Cậu cứ ngỡ rằng, Atsumu muốn cả hai cùng tỏ lời cầu nguyện với thần linh để bảo vệ cho hạnh phúc của họ. Nhưng tầm đêm này, đền nào lại mở cửa chào đón?

_Shouyou, em đứng đây đợi anh, anh vào trong lấy đồ rồi ra ngay.

Atsumu dịch chuyển vào bên trong đền. Có vẻ như ngôi đền ngoại trừ bên ngoài giống với những ngôi đền thường thấy nhưng bên trong đó lại có thêm chiều không gian thứ hai. Hinata nghe lời anh dặn, đứng một chỗ chờ đợi. Không lâu sau đó, Atsumu quay lại, trong tay còn đang cầm theo một vật gì đó khá nhỏ. Atsumu cũng đã thay từ yukata sang bộ trang phục thường ngày. Hinata không lạ lẫm gì, chắc rằng mỗi vị thần đều sẽ có trang phục kèm màu sắc riêng để phân biệt bậc hạng và nhận dạng họ tùy theo từng vùng. Atsumu đi về phía cậu, anh đặt vào tay cậu một túi bùa hộ mệnh Omamori. Cậu ngạc nhiên:

Vị thần cáo và chú quạ đen của thần Mặt TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ