Chương 50

121 16 0
                                    

Hôm sau dĩ nhiên tôi không nhận được câu trả lời của Thùy Linh vì... cô ấy nghỉ học rồi. Nghe đồn là tối hôm qua Thùy Linh ra ngoài gặp ai đó mãi nửa đêm mới về, cô bạn bị bố bắt gặp và đánh cho một trận. Chẳng biết bởi đòn đau hay vì điều gì, Thùy Linh vừa gào khóc vừa tuyên bố sẽ bỏ đi biệt xứ, vĩnh viễn không thèm quay lại. Đi mãi từ đêm hôm qua đến giờ còn chưa thấy về nhà chứ nói gì đến chuyện đi học.

Chắc tại lâu lắm rồi tôi không đến nhà Thùy Linh chơi nên bố mẹ cô ấy không hỏi han gì tôi cả. Thật ra với cả lớp tôi đều thế, phụ huynh của Thùy Linh không nhắc đến chuyện này với bất kì ai, chỉ tạt qua trường hỏi thăm rồi lại đi ngay. Có lẽ họ ngại chuyện trong nhà bị mọi người bới móc, cũng lo lắng một phút bồng bột của con gái bị người ta đem ra mổ xẻ nên chỉ lẳng lặng đi tìm. Đáng lẽ chẳng ai biết chuyện này mà chỉ nghĩ Thùy Linh nghỉ ốm hay bận gì đó. Tất cả là do mấy đứa hàng xóm hay hóng drama gần nhà Thùy Linh. Bọn ranh con lớp 6, lớp 7 đấy có biết thế nào là giữ mồm giữ miệng với chuyện gì nên nói chuyện gì không đâu. Chúng nó vừa đến trường là đã đi kể ầm lên việc Thùy Linh bỏ đi rồi.

"Thằng cha lớp D vừa qua đây đấy." Bạn bàn trên quay sang tán chuyện với chúng tôi trước khi cô vào hai phút "Mang tiếng người yêu người đương mà Thùy Linh đi đâu cũng không biết..."

"Thế là cậu lại không biết rồi." Bạn bên cạnh xì một tiếng khinh bỉ, phổ cập kiến thức ngay và luôn "Hôm qua chính thằng đó hẹn Thùy Linh ra ngoài nửa đêm để chia tay đấy. Có khi vì bị nó chia tay nên Thùy Linh mới bỏ đi chứ chẳng phải tại bị bố đánh."

"Cũng phải ha, bố Thùy Linh mang tiếng nghiêm nhưng đánh hời hợt lắm, kiểu giả bộ thôi chứ bố tôi mà quất thì chỉ có lằn hết mông."

"Đi so đánh con gái với đánh con trai?"

"Ô hay con nào không là con?"

"..."

Tôi nhìn qua Chí Dũng một cái, tự dưng thấy cũng hơi lo lo. Tối qua rõ là tự hứa với lòng không quan tâm rồi thế mà giờ nhìn mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng xấu thế này tôi không để tâm thì đúng là loại máu lạnh. Chí Dũng đọc được tâm sự của tôi, nó lén đè chân lên chân tôi, mỉm cười: "Đừng có lo quá."

"Nhỡ đâu... tự tử thì sao?" Tôi đá cái chân trần mát lạnh của nó ra, thở dài nhỏ giọng. Đúng lúc cô vào, Chí Dũng đứng dậy, hô to Cả lớp chào cô. Tôi cũng đứng lên, theo hiệu lệnh mà làm. Lúc ngồi xuống vẫn cố quay sang nó, hỏi "Thế thì phải làm thế nào?"

"Đây đâu phải chuyện cậu có thể giải quyết?" Chí Dũng mở sách vở ra "Hôm qua cậu cũng cố hết sức rồi, người ta đẩy cậu đi chứ có phải cậu từ bỏ đâu."

"..."

Một câu nói cũng không thể làm tôi yên lòng được nhưng chúng tôi đâu còn cách nào? Những đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi bị trói buộc bởi quá nhiều suy nghĩ và quá nhiều việc không thể, không được làm... Như bây giờ chẳng hạn. Tôi đoán nếu tôi là người lớn, hẳn lúc này tôi đã có thể bỏ mọi thứ mà đi tìm cho kì được Thùy Linh mới thôi. Tiếc rằng tôi chỉ là một đứa nhóc, một học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường. Vậy nên mọi việc tôi muốn làm chỉ có thể làm sau giờ học.
May mắn là ngay khi tan học, về đến cổng tôi đã thoáng thấy bóng hình một người quen thuộc. Chí Dũng thả tôi xuống cách nhà khá xa để tôi tự đi về còn nó thì vờ như không biết gì, phóng xe đi trước. Thùy Linh nhìn thấy tôi, hai mắt sưng húp lại bắt đầu ngấn lệ, từng giọt nước mắt long lanh, trong suốt chảy tràn.

[FULL - Học Đường] Lớp Trưởng Mới Thích Lớp Trưởng Cũ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ