Thầy giáo đang giảng bài địa lý say sưa trong lớp giữa một rừng học sinh ngủ gật, thì tôi xông vào như một tia sáng chói lòa khiến cả lớp bừng tỉnh. Tôi ngạo nghễ thưa:
- Con chào thầy, cho con vào lớp ạ!!
Thầy lườm tôi:
- Trời... Em biết mấy giờ rồi không?
- Thầy nhìn đầu em nè... đau lắm! Đáng ra hôm nay em phải nghỉ, nhưng em nghĩ lại, em muốn tới trường tiếp thu kiến thức, nên là...
Mặt thầy giãn hẳn ra:
- Đáng hoan nghênh đấy, Hiền! Trò về chỗ ngồi đi, việc đi học muộn tôi thông báo giáo viên chủ nhiệm sau.
Từ bị chê trách, tôi lại được tán dương. Dưới lớp, tiếng vỗ tay giòn rã vang lên, nghe như đang chúc mừng tôi vậy. Ngoài bọn Mai ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa? Chúng nó đang mang vẻ mặt ngạo nghễ cùng cái cằm vểnh lên, báo hiệu cơn bão cấp 13 chuẩn bị đổ bộ xuống tôi.
Tôi lặng lẽ về chỗ của mình, ngồi cạnh Khánh. Nhưng giờ này, tôi còn tâm trí đâu mà để ý tới cậu ta nữa. Vừa đặt mông xuống ghế tầm vài giây, tôi đã vội quay xuống nhìn con Mai, nhân lúc thầy không để ý rồi hỏi nó:
- Ly thế nào?
Bọn Mai rúc rích cười. Con Trâm ngồi cạnh đó thì thào:
- Giờ nó vẫn ổn, nhưng sau vài tiếng nữa thì bọn này không đảm bảo được.
Rồi chúng nó tiếp tục cười chua loét! Cái bọn dẹo chảy mỡ này... Phương đang ngồi tổ bên cũng quay sang hỏi tôi:
- Sao mày lại tới?
Mặt Phương nhìn cực kì nghiêm trọng. Tôi biết, bảo vệ tôi bây giờ là quá sức với nhóm cô ấy, nên tôi không đòi hỏi gì nhiều ở nhóm Phương nữa. Tôi trả lời Phương qua loa, rồi tiếp tục ngồi học một cách căng thẳng. Đây sẽ là buổi trưa đáng quên nhất của tôi.
Tiết địa lý kết thúc, và trước khi đến tiết 5, bọn tôi có 5 phút giải lao. Dĩ nhiên, đây chưa phải thời điểm bọn Mai ra tay. Tranh thủ 5 phút ngắn cụt, tôi bứt tốc chạy lên lớp Ly, mong được nhìn thấy con bạn xem nó thế nào.
Trái với mong mỏi của tôi, lớp Ly tối om, chẳng có nấy 1 ai. Tôi đi vào lớp nó, nhìn lên thời khóa biểu. Thì ra lớp Ly phải học 2 tiết âm nhạc ( tiết 4, 5) nên cả lớp xuống phòng piano hết. Phòng piano ở tòa khác, gần sân vận động, cách khá xa lớp tôi, coi vẻ trong 5 phút thì tôi không đủ sức chạy tới dòm nó rồi. Lo sốt vó lên được, không biết giờ này Ly thế nào rồi...
- Cô bé, lo cho bạn đến thế à?
Tôi giật mình thấy chị Ngọc đang đứng sau mình. Hình như chị đã nhìn tôi từ nãy tới giờ. Lại gì nữa đây?
- Nãy trong tiết 4, Mai lén nhắn cho chị là bé đã tới trường rồi. - Và chị Ngọc vỗ tay y hệt bọn Mai lúc tôi đặt chân vào lớp - Dũng cảm lắm bé à! Chị đoán kiểu gì bé cũng chạy lên đây xem tình hình bạn, nên đứng đợi ở đây luôn.
- Chị này, em không biết cái danh trùm trường của chị ghê gớm tới đâu, nhưng chị và một đống người nhảy vào bắt nạt con bé lớp 10 như em... có hèn quá không?
BẠN ĐANG ĐỌC
Ai cho tôi bình yên? [Full]
Teen FictionBắt nạt học đường là thứ gì đó khủng khiếp và ám ảnh nặng nề tâm lí nạn nhân. Xem nhiều phim học đường rồi, tôi thấy nạn nhận bị bắt nạt, chèn ép tới mức không thể tin nổi, khiến nạn nhân phải tự tử. Tôi từng nghĩ phim chỉ làm quá lên để tình tiết h...