Chương 5: Một chút tiến triển

146 17 0
                                    


Chúng tôi bàng hoàng nhìn nhau, y như hai pho tượng để đối diện nhau vậy. Tôi cũng không hiểu đây là điềm lành hay điềm xấu nữa. Từ việc ngồi cùng bàn, gặp nhau ở nhà thầy giáo, bây giờ lại gặp nhau ở ngay gần nhà.

"...Chào" Tôi ngại ngùng vẫy tay chào Thiên Nhã, con chó của tôi thì cứ gầm gừ dọa cắn bạn ấy.

"Nào...Ken!" Tôi kéo dây xích với lực mạnh.

"Sao cậu lại ở đây" Hình như Thiên Nhã không để tâm đến con chó, bạn ấy thản nhiên đi sát lại gần tôi.

"...Nhà mình ở đây mà" Tôi cười cười, lùi lại phía sau.

Thiên Nhã nheo mắt lại, càng sát lại gần hơn. Tay của tôi đột nhiên bị nắm lấy kéo lại phía trước.

"Coi chừng té" Vừa dứt lời Thiên Nhã liền bỏ tay ra khỏi tay tôi ngay lập tức.

Bạn ấy quay đầu sang chỗ khác, không nhìn thẳng vào tôi.

"Nhà cậu ở đâu" Thiên Nhã đột nhiên phá tan bầu không khí ngượng ngùng này bằng một câu hỏi.

Tôi chỉ chỉ tay vào trong ngõ "Trong kia á, cái nhà 2 tầng màu trắng với cổng màu vàng đen đó là của mình"

Thiên Nhã gật đầu, cười nói "Thấy rồi, cũng gần nhỉ"

"...Vậy nhà bạn thực sự ở đây hả?" Tôi ngỡ ngàng hỏi lại. Tôi không tin.

"Tin đi, tôi là hàng xóm mới của cậu đấy" Khác xa với biểu cảm ngạc nhiên của tôi thì Thiên Nhã lại bình tĩnh đến lạ.

Tôi cũng không biết nói gì thêm, vẫn kéo dây xích con chó chuẩn bị đi về.

"Thôi mình về nhé, trời nóng quá, mình vẫn chưa tắm nè"

Này không phải là tôi viện cớ đâu, dù là đã hết mùa hè nhưng bầu không khí vẫn oi bức không thôi. Nãy giờ tôi cũng đã làm nhiều việc lắm rồi, mồ hôi đầy mình luôn.

"Đi, tôi cũng muốn tới nhà cậu" Thiên Nhã chớp chớp mắt nhìn tôi.

...

Kết quả là tôi dẫn cậu ấy về nhà mình thật luôn. Tôi xích con chó lại trong tâm thế lo lắng. Mới quen hồi chiều mà, như vậy tiến triển có hơi nhanh không vậy!?

"Ba mẹ cậu đâu? Ở nhà một mình hả?" Thiên Nhã đang đứng khoanh tay nhìn xung quanh nhà tôi.

"Ba mẹ mình thường bận rộn với công việc, nếu rảnh thì họ cũng đi chơi với nhau chứ ít khi về nhà"

Tôi hạ tông giọng xuống, ngại ngùng kể lể. Tôi nhanh chóng mở cửa nhà rồi mở đèn lên.

"Mời vào, cứ tự nhiên nhé" Tôi gãi gãi đầu.

Thiên Nhã ung dung bước vào trong, bạn ấy từ từ cởi giày ra. Thật tình ban đầu tôi cũng phân vân lắm, lâu lắm rồi nhà tôi mới đón khách bất đắc dĩ thế này.

"...Mấy cái ảnh đó là ảnh cưới của ba mẹ cậu à?"

Thôi xong, tôi quên không cất bớt mấy cái ảnh đi. Lần trước cha tôi về nhà đưa tôi đi tựu trường rảnh rỗi quá đem cả đống ảnh ra treo đầy nhà.

[BHTT] Trân Châu Đường ĐenNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ