Chương 91

82 7 0
                                    

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Trên đảo Lamma, có một ngôi nhà làng biệt lập ở lưng chừng núi hẻo lánh, trước cửa có một khoảng sân nhỏ, nơi chim hót và hoa thơm, phía sau nhà có một cánh đồng rau rộng lớn. .

Hạ Lục Nhất đưa Tiểu Mã đến sống ẩn dật ở đây, ở cùng Thôi Đông Đông và Tiểu La trong một tuần. Biến thành một người nông dân giản dị: nếu thời tiết xấu, anh sẽ trồng trọt và hái rau ở nhà, còn nếu thời tiết tốt , anh sẽ đi đánh cá trên biển, một ngày ba bữa tự túc. Anh sẽ không nhắc đến bao nhiêu cái nồi đã bị hỏng; Anh sẽ không đề cập đến bao nhiêu quần áo đã được chà xát; chổi và giẻ lau bị hỏng có thể đếm đến hàng chục; Như chó gặm phân, giữa đêm khuya Tiểu Mã và các vệ sĩ của anh đã bí mật nhét rau mua ở chợ về chỗ cũ... Ngôi nhà có hai tầng, Thôi Đông Đông và Tiểu La sống ở tầng trên, còn Hạ lão đại và Tiểu Mã sống ở tầng dưới, Tiểu Mã và một vài vệ sĩ làm việc cùng nhau hàng ngày để dạy lão đại làm việc nhà và ngăn cản lão đại làm việc nhà mới một cách kì quái.

Một ngày nọ, đại tỷ không thể chịu đựng được nữa, xắn tay áo lên đánh nhau với lão đại, anh nhìn cô hiền lành, hai tay đút túi quần, trên môi nở nụ cười như xuân như Cố vấn Hà. , tạo dáng "Cô muốn làm gì tôi cũng làm. Tôi sẽ không đánh trả, tôi quyết tâm làm một ca ca hiền lành, biết lo cho gia đình" - người đại tỷ rùng mình, ôm lấy cánh tay nổi da gà, xoay người đầu rồi bỏ trốn.

"Bùa yêu, bùa yêu, tam tử thật sự là một kẻ thuần phục, một kẻ điên, thật đáng sợ!" Thôi Đông Đông chạy về phía Tiểu La, xoa ngực.

Tiểu La đang dựa vào chiếc ghế xếp trên ban công tầng hai, nhàn nhã đan một chiếc khăn nhỏ trong khi phơi nắng, "Có đẹp không? Em cảm thấy A Tam đang dạy anh ấy 'anh nên sống tốt khi không có em', mặc dù anh ấy đã học được một chút."

"Tiểu Tam Tử ở đó một mình, có được không?" Thôi Đông Đông có chút lo lắng.

"Không sao đâu, cậu ấy có đầu óc rất tốt, ai bắt cậu ấy coi trọng người như vậy đâu, xứng đáng." Tiểu La nhìn chằm chằm kim đan mà không ngẩng đầu lên, "Uống bát nước đường đó cho em đi."

Thôi Đông Đông quay đầu lại nhìn, trên chiếc bàn nhỏ cạnh sofa có một bát nước đường đá màu nâu sẫm, nhìn hồi lâu, băng chỉ tan ra một chút. Cô cũng đói bụng, cầm lên và thản nhiên hỏi: "A Nam mua à? Có phải mè không?" Cô uống một ngụm lớn.

"Lão đại làm rồi, sữa hạnh nhân."

"Khụ, khụ, khụ... anh ấy hạ độc à? Đây là thứ người uống được sao..."

"Chị phải uống cho xong. Em lo cho sức khỏe của chị và làm việc đó vào sáng sớm."

"Tốt hơn là giết chị bằng một phát súng ..."

...

Hôm nay, bốn, năm giờ chiều, nắng hơi xiên, Hạ lão đại đội mũ rơm, mặc áo may ô và quần đùi, bĩu môi tập trung nhổ củ cải ngoài ruộng rau.

Thôi Đông Đông đau bụng mấy ngày, người rất uể oải, dựa vào chiếc ghế treo bên cạnh uống trà chanh nóng, nhìn anh dùng hết sức kéo ra từng củ một, lười biếng ngáp một cái rồi lấy hộp thuốc lá ra. .

EDIT_Tết thiếu nhi của Sơ Tam và Lục Nhất_( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ