Chương 109

71 4 1
                                    

Edit: Tiểu Luy ( đăng duy nhất tại wattpad TL9798)

Cơ thể của Tạ Gia Hoa theo một phát súng ngã vào tường! Hắn ngã xuống đất và kinh ngạc nhìn xuống ngực mình—bộ đồ có một lỗ đạn, và một viên đạn găm vào áo giáp bên trong. Hắn không thể tin rằng cha ruột của mình sẽ bắn mình, vì vậy hắn ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Tạ Anh Kiệt một cách khó khăn.

Tạ Anh Kiệt cầm súng đi về phía hắn, lạnh lùng nói: "Đừng như vậy, ta biết con mặc áo chống đạn, đã lâu không tin tưởng ta, ngực con có đau không? Đây chính mùi vị khi phản bội bởi một người thân yêu. Ta sẽ cho con nếm mùi vị tổn thương."

Cú bắn ở cự ly gần khiến xương sườn của Tạ Gia Kiệt bị gãy. Hắn cố chịu đựng cơn đau dữ dội, thở hổn hển: "Ông đã phản bội và làm tổn thương tôi từ lâu rồi. Khi ông giết Gia Kỳ mười năm trước, khi ông cướp giết hai mươi năm trước... ông không xứng đáng là một người cha, không xứng đáng được gọi là cha..."

"Con cũng không phải là đứa con ngoan." Tạ Anh Kiệt lạnh lùng nói: "Con cho rằng ta không biết con, Đường Gia Kỳ, cùng cái kia tên Lục tiểu tử đều có quan hệ không sạch sẽ sao? Tiểu tử kia đang đeo Đường Gia Kỳ linh bài, là con đã đưa cho cậu ta phải không? Lũ đàn ông khốn nạn bẩn thỉu!"

"Tôi yêu người tôi yêu, điều đó chỉ là đúng đắn... Nhưng ông, ngay cả máu trong xương cũng bẩn thỉu..."

Tạ Anh Kiệt đá vào vết thương của Tạ Gia Hoa! Tạ Gia Hoa bị đá rên rỉ ngã xuống đất! Hai nhân viên bảo vệ lập tức lao vào, trói Tạ Gia Hoa, còng tay hắn và bịt miệng hắn bằng một quả bóng vải. Tạ Anh Kiệt lấy một cái điện thoại từ nhân viên bảo vệ, vừa bấm số vừa nói: "Đừng lo lắng, ta không nỡ giết con. Ba mươi năm, dù có nuôi chó cũng phải học cách ngoan ngoãn. Ta sẽ hạ độc ngốc cho con, đem con đưa ra nước ngoài, từ nay về sau con sẽ là đứa con ngoan ở bên cạnh ta!"

Ông ta nói với đầu bên kia điện thoại: "Ném tiểu tử họ Lục vào tủ lạnh! Tiểu tủ họ Hà cũng ném cùng!"

Tạ Gia Hoa nghe vậy liền gầm lên dữ dội, giãy dụa rồi dùng hết sức đánh vào cha mình! Bảo an dùng báng súng đánh hắn bất tỉnh!

Có một vài câu thì thầm rôm rả qua điện thoại. Tạ Anh Kiệt cau mày, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Gia Hoa đang cúi đầu nói: "Di tản hết bọn họ, đêm nay chúng ta sẽ rời đi!" Nói xong liền ném điện thoại lên không trung, sau đó giơ tay lên và bắn! Bắn nó thành từng mảnh!

...

Tạ Anh Kiệt thậm chí còn chưa kịp thay áo ngủ, cả nhóm vội vàng kéo Tạ Gia Hoa xuống lầu. Dì Lương đang ở trong phòng khách và chú Lương nghe thấy tiếng súng hoảng sợ nhìn họ. "Lão gia! Ngài đang làm gì vậy!" Dì Lương kêu lên: "Thiếu gia, hắn đã làm gì sai!"

Bà lao tới ngăn ông ta lại, nhưng khẩu súng lạnh lùng của nhân viên bảo vệ đã nhắm vào trán bà. Bà run lên vì sợ hãi, nhưng chú Lương, người đã kịp phản ứng, đã khuỵu xuống và khóc với Tạ Anh Kiệt: "Lão gia! Chúng tôi không biết gì cả! Chúng tôi sẽ không nói gì cả! Hãy để chúng tôi về quê! Nếu không, chúng tôi có thể đi cùng ngài! Chúng tôi vẫn có thể phục vụ ngài! Chúng tôi..." "Đoàng——!"

EDIT_Tết thiếu nhi của Sơ Tam và Lục Nhất_( HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ