37

709 52 13
                                    

Sờ lấy vết thương hằn mà sáng nay bị chúng bạn đánh, em đau lắm, em tự ti với những vết lằn, những viên bi sắt khiến lưng em rất nhiều vết bầm tím, đôi chân nhỏ sáng nay bị họ cướp mất đôi giày rồi bắt cậu ngâm trong nước đá giữa mùa đông Hàn lạnh lẽo, chỉ để cậu mặc một chiếc áo len mỏng và đôi chân không tất. Gần 40 phút biến mất, cậu chỉ mong anh nhớ đến cậu dù chỉ một giây, chỉ cần thôi một cái xoay đầu tìm kiếm cũng chẳng có, cậu từ phòng dụng cụ có thể thấy anh qua cửa sổ và anh cũng vậy, chỉ cần anh ngoảnh đầu lại sẽ thấy cả cuốc sống của anh bị hành hạ đến mức nào, nhưng có lẽ... anh đã không còn nhớ về cái người gọi là người yêu đó nữa, một người mới đến sẽ có một cảm giác mới đến, mà những thứ mới lạ đều rất được quan tâm.

Sáng hôm sau khi anh chuẩn bị về nhà lấy đồ đi học thì cậu vẫn chưa thức giấc, anh bỏ cậu ở đó mà chẳng nói một câu, chỉ đến khi cậu thức giấc, gọi cho anh thì anh mới nhận ra rồi cuống cuồng xin lỗi

-Sáng nay anh đi vội quên mất em, Young nói hôm nay đến sớm trực nhật. Xin lỗi em nhé, lúc nãy anh có mua cháo, em thấy không. Ăn ngoan rồi anh về với em.

"Em thấy rồi, em sẽ ăn ngon miệng, Taehyung học tốt"

-Bái bai

"Bai"

Thật ra chẳng có bát cháo nào cả, hôm nay anh có lịch học đến tận 3 giờ chiều, chiếc bụng đói có lẽ không chịu được. Cậu cầm theo chai truyền nước biển bước ra khỏi phòng, bên ngoài lạnh đến mức đôi dép lông không thể ủ ấm đôi chân lạnh cóng của cậu. Bước được vài bước cậu lại run lên vì cái lạnh, bước đến phòng ăn, ở đây có rất nhiều các bác lớn tuổi cùng con cháu ở đây sáng. Cậu gọi một bát cháo nhỏ rồi ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nhìn ngó xung quanh, ở đây ai cũng có người chăm sóc, ai cũng có ba mẹ, có con cháu để cùng nhau ăn uống, cậu buồn chứ, vừa ăn đôi mắt cay xè dường như chỉ cần chớp mắt cũng có thể bật khóc thật to.

Ăn nốt bát cháo có chút nguội sau đó cậu đi về phòng, cảm giác choáng váng đã dần vơi nên cậu muốn làm gì đó. Cậu vớ lấy điện thoại đặt lấy 3 cuộn len to rồi chờ lấy hàng, những cuộn len được giao đến cậu cũng bắt tay vào việc, cậu muốn làm cho Taehyung một chiếc khăn choàng cổ vì mùa đông này Taehyung vẫn chưa có chiếc khăn nào. Cậu vừa lóng ngóng học móc len qua điện thoại vừa hát, giọng hát nhẹ nhàng thêm chút ngọt ngào, vừa làm vừa hát cậu cũng vui lên không ít. Được tầm nửa tiếng thì điện thoại hết pin mà sập nguồn, cậu cũng không bận tâm mà vứt qua đầu, cậu bắt đầu móc len làm khăn cho anh. Hơn 3 tiếng trôi qua, cậu cũng sắp làm xong được chiếc khăn len cho anh người yêu, cậu tỉ mỉ thêu lên chiếc khăn tên của anh kèm một hình trái tim nhỏ, ngước lên nhìn đồng hồ đã gần 1 giờ chiều, cậu vẫn chưa thấy đói nên định làm xong sẽ đi ngủ. Vừa hoàn thành xong chiếc khăn bỗng cậu cảm thấy người bắt đầu nóng, đứng dậy đóng cửa sổ lại bỗng cậu thấy trời đất như quay cuồng, ngồi xuống một lúc cậu quyết định vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Bước vào phòng vệ sinh, nhìn bản thân mình trong gương tàn tạ đến đau lòng mà cậu không kìm được nước mắt, sống mũi cay xè rồi bắt đầu chảy máu. Cậu vội vã rửa đi nhưng sao nó cứ chảy, rửa rồi lại lau, lau rồi lại rửa 15 phút máu mới có dấu hiệu dừng, cầm lấy luôn chiếc khăn mặt đã dính bao nhiêu là máu ra ngoài, như dự tính cậu sẽ ngủ đợi Taehyung đến. Nằm gọn lên giường được một chút máu mũi lại bắt đầu chảy ra, cậu bất mãn chỉ biết vớ lấy chiếc khăn lau vội đi, bỗng cơn đau đầu kéo đến, cậu cứ như vậy một tay bịt mũi một tay vỗ mạnh mấy cái lên đầu. Dù máu đã hết chảy nhưng người cậu từ lâu đã nóng như lửa đốt, cậu chẳng nghĩ được gì nữa. Đầu đau cả người mệt mỏi đến mức cậu chỉ có thể nhắm nghiền mắt thầm nghĩ mong Taehyung mau đến ôm lấy cậu.

(Vkook) Học Bá Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ