Chương 44

256 5 0
                                    

Hướng Nguyệt Minh nhìn vào tin nhắn nhận được trên điện thoại của mình, nhẹ nhõm trong vài giây.

Cô chưa kịp mở thì ngoài cửa lại có tiếng nói vang lên. Đó là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.

Hướng Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, từ từ mở cửa ra.

Người đàn ông có đôi lông mày nghiêm nghị, mặc áo sơ mi đen đứng ở cửa, cơ thể cao lớn, dáng người ngay thẳng. Cửa phòng hé mở, có chút ánh sáng chiếu vào anh, kéo dài bóng của anh.

Hướng Nguyệt Minh ngửa đầu nhìn anh.

Trình Trạm vẫn cầm điện thoại, nhìn tin nhắn cô gửi cho anh với vẻ mặt trống rỗng, giọng điệu bình tĩnh nói: "Em muốn để tôi đứng đây nói chuyện sao?"

"..."

Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, im lặng nhường đường cho anh.

Trình Trạm bước vào phòng, nhìn xung quanh. Anh ngửi thấy mùi hăng hắc của loại thuốc được kê trong bệnh viện ngày hôm đó.

Anh cau mày, nhìn xuống chân cô.

"Còn đau không?"

Hướng Nguyệt Minh nhìn theo ánh mắt của anh, vội vàng lắc đầu: "Không."

Không hiểu sao, cô cảm thấy chột dạ đến cực điểm, giơ tay thề: "Không đau, chỉ cần mỗi ngày bôi thuốc là khỏi."

Trình Trạm thở phào nhẹ nhõm.

Anh giơ tay ra, một tay đỡ cô đến mép giường, để cô ngồi xuống: "Ngồi đi."

Hướng Nguyệt Minh nhìn khuôn mặt đen thui của anh, giơ tay giật giật quần áo của anh: "Sao anh lại tới đây?"

Trình Trạm tức giận nhìn cô, cười lạnh nói: "Nếu tôi không đến, chẳng phải là em sẽ chặn tôi sao?"

"..." Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, vừa sờ điện thoại vừa lẩm bẩm: "Vẫn chưa."

Trình Trạm đang tức cũng bị cô chọc cười.

Anh tức giận véo má cô, cuối cùng vẫn không có biện pháp với cô.

"Em nói gì cơ?"

Nghe giọng điệu của anh, Hướng Nguyệt Minh bỗng cảm thấy khó chịu. Cô khẽ hừ một tiếng, cãi cùn: "Làm sao, tôi không thể chặn anh sao?"

Cô đưa tay chọc vai anh, chỉ chỉ nói: "Trình tổng, hiện tại suy nghĩ lại thân phận của anh đi."

Trình Trạm nhìn ngón tay thon dài của cô, giơ lên nắm lấy.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hướng Nguyệt Minh, anh cúi đầu hôn ngón tay của cô. Hướng Nguyệt Minh sửng sốt, một cảm giác tê dại khó tả lan từ ngón tay đến lồng ngực.

Trong nháy mắt, cô vội vàng rút tay về: "Trình Trạm!"

Cô trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt nói: "Nhớ lại vị trí hiện tại của anh đi."

Trình Trạm không thích nghe cô nói những lời như vậy, anh cúi đầu và chặn miệng cô mà không cần suy nghĩ.

Mất cảnh giác, trước khi Hướng Nguyệt Minh kịp phản ứng, lời nói trên môi anh đã biến thành tiếng thút thít. Cô đấm Trình Trạm mấy phát, nhưng không thể đẩy anh ra.

Nuông ChiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ