Chương 21

260 6 0
                                    

Đối diện với ánh mắt của Trình Trạm, Hướng Nguyệt Minh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Anh, chẳng phải em là trẻ vị thành niên sao?"

Trình Trạm: "..."

Anh ý vị sâu sa nhìn cô một lúc, đặt tay lên eo cô bóp nhẹ, bình tĩnh nói: "Em đang ám chỉ anh."

"..."

Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, ngưỡng mộ sức tưởng tượng của anh.

Cô đẩy người đàn ông trước mặt ra, từ trên người anh đứng dậy, dời mắt đi chỗ khác nói: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Cô phủ nhận: "Em không nói anh."

Trình Trạm nhìn cô.

Hướng Nguyệt Minh nhìn thời gian, đột ngột thay đổi chủ đề: "Em đói rồi."

Hè đến, ra ngoài vào buổi tối thoải mái hơn rất nhiều.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mặt trời còn chưa lặn hẳn, Hướng Nguyệt Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt trời ẩn hiện trong tầng mây.

Bầu trời lúc chạng vạng đẹp phi thường, nhuộm một màu hồng phấn như một bộ lọc, rất đẹp và bắt mắt.

Mắt cô sáng rực lên, quay đầu nhìn sang bên kia đường, nhiều người còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Hướng Nguyệt Minh nhìn người đàn ông bên cạnh: "Hôm nay trời không phải rất đẹp sao?"

Trình Trạm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Ừm."

Hướng Nguyệt Minh: "..."

Cảm nhận được sự lãnh đạm của anh, cô có chút không nói nên lời: "Thời tiết này lạ thật, lâu lắm rồi em mới được thấy bầu trời màu hồng nhạt như này."

"..."

"Em thích màu hồng nhạt?"

Hướng Nguyệt Minh chưa kịp trả lời, Trình Trạm đã nói: "Anh nhớ rõ em thích màu xanh lục mà."

Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn anh: "Làm sao anh biết?"

Cô thích màu xanh lục, màu sắc trẻ trung, năng động này khiến Hướng Nguyệt Minh cảm thấy tràn đầy hy vọng mỗi ngày.

Trình Trạm: "Trước đó em đã từng nói."

"A?" Hướng Nguyệt Minh hồi tưởng vài giây, có chút kinh ngạc: "Phải không?"

Cô không có chút ấn tượng nào.

Trình Trạm không nói tiếp, Hướng Nguyệt Minh cũng không truy hỏi đến cuối.

Cô lôi điện thoại di động, kéo kính xe xuống và chụp vài bức ảnh bầu trời hoàng hôn trong lúc chờ đèn đỏ.

Chụp xong, cô cảm thán: "Hôm nay đi chơi cũng đáng."

Trình Trạm không nói gì.

Hướng Nguyệt Minh chống cằm nhìn, thậm chí không muốn rời mắt đi.

Cô lẩm bẩm: "Được chụp ảnh dưới bầu trời này chắc đẹp lắm đây."

Nghĩ nghĩ, cô quay đầu nhìn Trình Trạm: "Trình Trạm, anh chụp ảnh có giỏi không?"

"Làm sao?"

Hướng Nguyệt Minh cong cong đôi mắt, nói: "Em muốn chụp một vài bức ảnh đăng lên Weibo."

Trình Trạm "ừm" một tiếng, nhìn thời gian: "Tới nơi sẽ chụp cho em."

"Mặt trời sắp lặn rồi."

"Sẽ không."

Hướng Nguyệt Minh liếc mắt: "Còn bao lâu đến nơi?"

Trình Trạm tính toán: "Nửa giờ nữa."

"..."

Hướng Nguyệt Minh liếc nhìn thời gian: "Bảy giờ mặt trời còn chưa lặn sao?"

Trình Trạm liếc nhìn đôi chân lộ ra của cô, bình tĩnh hỏi: "Vội đi chụp ảnh vậy sao?"

"Đúng vậy." Hướng Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt anh, tự tin nói: "Nếu không muốn, em đã không ăn nói khép nép cầu xin anh chụp cho em một bức ảnh rồi."

Trình Trạm: "..."

Anh cười khẩy: "Em cầu xin anh khi nào?"

Hướng Nguyệt Minh chớp chớp mắt, không chút áy náy: "Ở trên giường đó."

Trình Trạm nghẹn lại.

Hướng Nguyệt Minh nhìn biểu cảm của anh một lúc, không thể nhịn được cười.

"Trình tổng, anh bày ra biểu cảm gì vậy?" Trình Trạm không để ý đến cô.

Hướng Nguyệt Minh cười khẽ, cũng không trêu chọc anh nữa.

Nơi Trình Trạm đưa cô đi ăn hơi xa, ở ngoại thành.

Ở Đào Lĩnh.

Đây là nơi người dân địa phương thường ghé đến vui chơi, ăn uống, nếu đi từ trung tâm thành phố đến đây sẽ mất hơn 1 tiếng đồng hồ.

Khi hai người xuống xe, bầu trời hồng phấn sắp tan.

Hướng Nguyệt Minh nhìn về phía Trình Trạm: "Mau, mau, chụp ảnh cho em."

Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, Trình Trạm dừng lại một chút, sau đó lấy điện thoại di động chụp cho cô vài tấm.

"Anh đã chụp xong rồi sao?"

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trình Trạm: "Ừ."

"Trông có đẹp không?"

Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn lại, có chút không vui: "Bối cảnh ở đây không đẹp."

Trình Trạm cất điện thoại đi, nhàn nhạt nói: "Không khác lắm."

"Chỗ nào không khác?" Hướng Nguyệt Minh trừng to hai mắt, rất khó chịu: "Nền trời màu hồng làm sao có thể so sánh với nền trời tối được?"

Trình Trạm nhìn xuống những bức ảnh trong điện thoại, chọn một vài bức và gửi cho cô, nói một cách bình tĩnh: "Người trong ảnh không khác."

"..."

Hướng Nguyệt Minh câm nín vài giây, phải mất một lúc cô mới nhận ra ý tứ trong lời nói của Trình Trạm.

Tim cô nhảy dựng lên, hai tay chắp sau lưng đi đến bên cạnh anh: "Ý anh là, em ở bối cảnh nào cũng đẹp đúng không?"

Trình Trạm: "Điều đó không phải sự thật sao?"

Hướng Nguyệt Minh: "..."

Không biết vì sao mà những lời như vậy từ miệng Trình Trạm sẽ khiến Hướng Nguyệt Minh có cảm giác thành tựu.

Hướng Nguyệt Minh mím môi, có chút vui vẻ: "Cũng đúng, nhưng từ trước tới giờ anh chưa nói như vậy bao giờ."

Trình Trạm cất điện thoại, cúi đầu nhìn cô: "Em thích nghe mấy lời nói này sao?"

"..."

Hướng Nguyệt Minh sửng sốt vài giây, suy nghĩ một chút nói: "Không có người nào là không thích nghe lời hay ý đẹp cả."

Trình Trạm: "Ừ."

Hướng Nguyệt Minh ngước mắt lên, đối diện với con ngươi đen nhánh và sáng ngời của anh.

Sau khi nhìn thấy hình bóng mình trong mắt anh, tim cô đập nhanh bất thường.

Hướng Nguyệt Minh khẽ chớp mắt, giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác: "Đi ăn thôi."

Bắt gặp ánh mắt né tránh của cô, Trình Trạm hơi nhếch khóe môi: "Được."

Nuông ChiềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ