Chap 231 + 232

51 9 0
                                    

Giữa trưa 11:30.

Buổi tiệc diễn ra sôi nổi, khách mời kéo nhau tới Lục gia.

Trong sảnh rộng rãi để khoảng mười bàn tiệc, không ít người đi tới vị trí trung tâm của sảnh lớn tặng quà mừng.

Khách mời của Lục lão phu nhân hầu hết đều là gia tốc có quan hệ làm ăn với Lục gia, hay là mấy chị em plastic của bà, quà mừng đưa tới toàn là của đắt tiền, từng chuỗi tràng Phật làm từ phỉ thúy này đến từng chuỗi khác.

Bạch Dao canh thời gian vừa đến lúc, đẩy Lục Sơ Uyển một cái, Lục Sơ Uyển lúc này mới đi lên lầu, mang xuống một bức tranh chữ quý giá, đi đến giữa hội trường, khẽ mỉm cười: "Bà nội, cháu biết bà rất thích tranh chữ, đây là cháu cùng mẹ nhờ người mua lại từ buổi đấu giá ở nước ngoài, hy vọng bà nội thích nó."

Tranh chữ của đại sư Lưu được Lục Sơ Uyển chậm rãi bày ra, bông hoa mận trong khí lạnh và sương gió mùa đông sống động như thật.

Bức tranh chữ này được một nhà Bạch Dao bỏ hết cả tiền vốn mua được, nhằm lấy lòng Lục lão phu nhân.

Quả nhiên, ánh mắt của Lục lão phu nhân lướt qua tranh chữ của đại sư Lưu, nghe thấy khách mời xì xào bàn tán về bức tranh chữ, không ai không khen ngợi độ chịu chi và lòng hiếu thuận của Lục Sơ Uyển cả.

Một bức tranh chữ, giá thị trường lên tới 3000 vạn.

Bà đứng tại chỗ cười híp mắt nói: "Cháu ngoan, cháu có lòng rồi."

Mặc dù không có quá nhiều sự khen ngợi, nhưng sự mừng rỡ trên mặt lại không thể nào giấu được.

Bạch Dao và Lục Sơ Uyển liếc nhau, sau đó, Bạch Dao di chuyển ánh mắt sang Phó Chi: "Hôm nay là sinh thần của bà nội, cũng xem như là ngày nhận thân với cháu, quà mừng của cháu đâu?"

"Cũng không thể lấy không 800 vạn của bà nội được, chẳng lẽ quà mừng còn không bằng chị họ của mình?"

"Tất nhiên là chu đáo hơn tranh vẽ của chị họ."

Phó Chi không quan tâm đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Bạch Dao, cô nghiêm túc nói: "Bà nội cho tôi 800 vạn, đó là bổn phận của bà và cũng là lời cảm ơn đối với tôi vì đã cứu nguy đúng lúc con gái của bác cả cho bà nội uống thuốc bậy bạ suýt chết."

Phó Chi vừa dứt lời, một vài vị khách biết lão phu nhân trước đây từng đổ bệnh lập tức xì xào bàn tán.

Nụ cười của Lục Sơ Uyển khựng lại, sắc mặt khó coi.

Phải biết Phó Chi nói gần nói xa, tất cả đều muốn đẩy cô ấy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lục Sơ Uyển không nói nên lời, thời điểm quan trọng, vẫn là Lục lão phu nhân ra mặt trách móc Phó Chi: "Tiệc sinh thần vui vẻ, nói những chuyện xui xẻo đó làm gì? Một chút năng lực phân biệt tốt xấu cũng không có, đúng là giống y hệt đứa ngốc mà!"

"Đúng rồi, cháu nói đã chuẩn bị quà cho bà nội, vậy quà đâu? Mạnh miệng nói chuẩn bị chu đáo hơn chúng ta thì có ý nghĩa gì?" Bạch Dao phản bác một câu.

Lục lão phu nhân dừng tầm nhìn trên người Phó Chi, nhà đứa con thứ hai vẫn rất có tiền, lão phu nhân rất mong chờ món quà, hy vọng Phó Chi sẽ cho bà chút mặt mũi.

Không làm tốt công việc nghiên cứu khoa học thì về nhà thừa kế gia sản bạc tỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ