Chương 17: Tòa lão trạch

65 6 0
                                    

Vương Nhất Bác đẩy cửa ra, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến không rời mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bỗng nhiên sững người.

Tiêu Chiến chôn cả thân mình trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, nghi hoặc mở mắt ra nhìn hắn.

Trời còn chưa sáng, trong phòng âm u, ánh trăng cũng bị lớp lớp tầng mây che lấp, chỉ có một chút ánh sao ngoài cửa sổ soi vào. Thị lực Vương Nhất Bác rất tốt, có thể thấy rõ ngũ quan tinh xảo của Tiêu Chiến cùng mái tóc đen tản ra, ánh sao dừng trong đôi mắt y, trông y ôn nhu, an tĩnh hơn cả ban ngày, giống như chứa đựng ngân hà vĩnh viễn không thay đổi.

Vương Nhất Bác ngơ ngẩn đặt tay lên cửa, suy nghĩ hỗn loạn ngay lập tức biến thành tâm như nổi trống, không biết làm sao. Hắn hình như đã quên mất ý đồ và mục đích khi tới đây của mình, chỉ ngơ ngác đứng đó, đối mặt với Tiêu Chiến.

Trời còn chưa sáng, hắn tới làm gì? Tiêu Chiến thấy rõ người đang đứng ở cửa, có chút kỳ quái, còn có chút khó chịu khi phải rời giường.

"Vương Tam Thất? Ngươi... Ngươi có việc gì thế?" Tiêu Chiến kêu tên Vương Nhất Bác một tiếng, dò tay khỏi chăn, chống giường ngồi dậy. Theo động tác của y, tóc đen từ đầu vai chảy xuống, trải rộng trên giường.

Cái gì Vương Tam Thất? Sao lại có tên Vương Tam Thất ở đây? Vương Nhất Bác trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, xong mới nhận ra y đang gọi hắn.

Vương Nhất Bác ngượng ngùng buông tay đang vịn cửa ra, lắp bắp: "Ta, ta tới, ặc..."

Đúng vậy, hắn tới làm gì nhỉ? À, hắn muốn nhìn thử xem Tiêu Tán còn ở khách điếm Xuân Phong không, muốn biết Tiêu Tán có phải là kẻ thần bí đội đấu lạp kia không. Nhưng lúc này hắn nhìn Tiêu Tán, hắn lại cảm thấy bản thân hơi buồn cười.

Đối phương là Hóa Thần mà? Sao có thể như vậy được?

Thế gian có vài vị tu sĩ Hóa Thần, mỗi người đều là đại nhân vật, ai có thể giống hắn mà du sơn ngoạn thủy ở Lăng Thành? Làm gì có tu sĩ Hóa Thần nào sẽ nhàn tình nhã trí bồi hắn chơi thuyền ở hồ Tương Tư, đại náo sòng bạc dưới ám đạo, còn ở khách điếm uống rượu?

Vương Nhất Bác rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại, bỗng nhiên có chút ảo não, nghĩ thầm đúng là quan tâm ắt sẽ loạn. Tà tu kia là do Tiêu Tán và hắn cùng nhau bắt lại, Tiêu Tán sao có thể cấu kết cùng tà tu? Xét về tình lý, không hề khớp.

Vương Nhất Bác hơi thở ra, cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm đi một ít. Nhưng hắn vẫn suy tư, vậy còn thanh kiếm kia giải thích thế nào?

Có lẽ chỉ là hai thanh kiếm hơi giống nhau, dù sao kiếm có màu bạc không chỉ có một thanh tồn tại, hơn nữa hắn lại không thấy rõ hoa văn trên kiếm. Tư thế xuất kiếm có lẽ chỉ là trùng hợp, hoặc là do ký ức hắn không rõ nên mới nhầm lẫn...

Vương Nhất Bác luôn luôn tin vào trí nhớ và trực giác của mình, lúc này lại bắt đầu bối rối, ở trong lòng không ngừng suy đoán rồi lại không ngừng tự mình bác bỏ, suy nghĩ chồng chất trở thành một cuộn chỉ rối, quấn vào lòng khiến tim hắn bị buộc chặt, có chút buồn khổ cùng chua xót.

[BJYX | Ver] Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn! | Nguyệt Lí ĐăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ