Chương 79: Đạo của ta

37 3 0
                                    

Vạn dặm hư không, trống trải vô ngần.

Tiêu Chiến hoành kiếm trước người, dưới chân là ngân hà mảnh vỡ chậm rãi chìm nổi, giống như đèn dầu lay động trong trời đêm. Y mặc một thân bạch y, kiếm quang trong tay như trăng, khí chất thanh lãnh điềm nhiên, giống như tiên nhân giáng trần cô quạnh trên thế gian.

Vương Nhất Bác phía sau nhìn y, bỗng nhiên cảm thấy y cách mình rất xa, tựa như ánh sao hư ảo, thấy không rõ, bắt không được. Một loại cảm giác lạ lùng hiện lên trong lòng Vương Nhất Bác, làm hắn nổi lên bất an mà không hiểu tại sao.

Tiêu Chiến không tiếp tục nhìn về phía sau mà lẳng lặng nhìn Ma quân. Đối phương có khuôn mặt gần như giống hệt Vương Nhất Bác, lại bày ra một loại khí chất hoàn toàn khác.

"Đối thủ của ta là ngươi." Tiêu Chiến nâng kiếm, "Những người khác dù có thêm một cái, thiếu một cái, cũng là chuyện vặt vãnh."

Tiêu Chiến hơi hơi nghiêng đầu: "Với lại... ngươi cảm thấy ta dám đến hư không giết ngươi, chỉ là bởi vì Vương Nhất Bác đề nghị xong nhất thời hứng khởi, không chuẩn bị trước cái gì sao?"

Giọng nói vừa dứt, Ma quân bỗng nhiên nhíu mày. Ngay đúng lúc đó, một đạo linh quang từ một góc nào đó trong biển sao phóng thẳng đến Thẩm Bạch phía sau lưng y!

Nét mặt Thẩm Bạch thay đổi, không kịp trốn tránh, bị đánh trúng ngực ngay tại chỗ. Hắn ầm ầm tán thành một làn sương đen, chật vật chạy trốn sang một bên, gắng gắng gượng gượng một lần nữa ngưng tụ thành hình người, vừa nghi vừa sợ nhìn về một phía.

Mỗi một mảnh vỡ trong biển sao đều là một thế giới nhỏ, giống như đại trưởng lão đã từng làm, trong đó có thể lặng lẽ chứa một người. Một nam tử mặc áo đen từ trong mảnh vỡ nào đó bước ra, lông mày thẳng, tóc mai bay, rất ra dáng anh hùng nghĩa hiệp.

Lại còn là người quen.

"... Diệp Vong Chi!" Vương Nhất Bác giơ tay, linh khí nháy mắt ngưng kết thành cung tiễn, ngăn trở đối phương đang muốn tiến lên.

Ánh mắt Diệp Vong Chi nặng nề nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt không tốt chút nào.

Vương Nhất Bác thở dài: "Ai ngờ ngươi lại ở đây. Tu chân giới gặp chuyện lớn, dù cho ngươi là người thích tự do thanh nhàn cũng không thể lại đứng ngoài cuộc... ta nên nghĩ đến."

Diệp Vong Chi rốt cuộc nhịn không được cắn răng nói: "Vương Nhất Bác, ta đã thật sự coi ngươi như bằng hữu. Sớm biết thế này thì lúc trước ở Nam Yên lâu ta không nên cứu ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi là người chung chí hướng, mưu lo vì bá tánh và thiên hạ thái bình, ai ngờ ngươi vậy mà lại âm mưu cấu kết Ma tộc!"

Vương Nhất Bác trầm mặc không nói.

Thẩm Bạch đột nhiên không kịp phòng ngừa bị xóa sạch nửa cái mạng, lửa giận lấn át, hóa thành một đoàn sương đen phóng về Diệp Vong Chi, cười lạnh nói: "Lúc trước cố ý dẫn ngươi đi tới Nam Yên lâu, nếu ngươi đi sớm hơn chút hoặc là trễ hơn chút, không chừng là có thể bắt quả tang bọn này mưu đồ rồi!"

Diệp Vong Chi trừng lớn đôi mắt, bực tới mức không nói nổi. Hắn nhấc tay, không biết từ nơi nào lấy ra một cây quạt, "phạch" một tiếng mở ra, lập lòe ánh sáng lạnh, chặn lại sương đen đang ập vào trước mặt.

[BJYX | Ver] Đạo Lữ Nói Hắn Muốn Thoái Hôn! | Nguyệt Lí ĐăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ