Chương 64

68 4 0
                                    

Trong phòng khách, nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của ba Hàn, Khuê Bân hơi sửng sốt rồi đặt nhiệt kế trong tay xuống lập tức. Cậu ngồi thẳng lửng, trịnh trọng nói: "Chú yên tâm, sau này con sẽ luôn chăm sóc cho Bé Ngoan thật tốt."

"Dù là lúc nào đi chăng nữa thì cháu sẽ không để Bé Ngoan phải một mình khi đau ốm."

"Cũng không để cậu ấy buồn."

"Dù trời mưa to hay sấm sét, con sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện."

"Nếu Bé Ngoan xảy ra chuyện gì, con sẽ canh bên giường cậu ấy cả đời."

Ba Hàn hoảng sợ trước thái độ trịnh trọng của thiếu niên tóc vàng trước mặt. Trong lòng còn sợ hãi nhìn Khuê Bân nữa là đã lạy ông một cái, buồn bực nghĩ thầm thằng nhỏ ngoại quốc này không phải đọc Tam quốc diễn nghĩa đấy chứ?

Một lời thề rung động tâm can như vậy suýt nữa là đuổi kịp câu chuyện kết bái đào viên của Quan Vũ và Trương Phi.

Ông xua tay, vội vàng nói: "Không sao, chú cảm ơn con không phải để bắt con tiếp tục chăm sóc Bé Ngoan, chú chỉ bày tỏ niềm cảm kích thôi."

"Con không cần phải tạo áp lực cho bản thân vậy đâu.'

Khuê Bân trịnh trọng nói: "Sức khỏe Bé Ngoan vốn yếu ớt nên tốt nhất phải có người bên cạnh trông nom. Chú cứ yên tâm đi làm, có con ở đây rồi, chú không cần lo lắng đến vậy."

Ngay sau đó, hắn trình bày viễn cảnh tương lai cho ba Hàn nghe.

Nói gì sau này chờ em trưởng thành, ba Hàn về hưu, bọn họ sẽ mua một ngôi nhà cho ông, bình thường trồng chút hoa cỏ, lúc rảnh có thể nuôi chim dắt chó đi dạo.

Hơn nửa đêm, ông nghe thấy bất ngờ hồi lâu. Ông hơi hoang mang những vẫn ngây ngốc gật đầu, thậm chí còn thầm cảm thán tình cảm hai đứa nhỏ thật tốt.

Cuối cùng, khi ông đứng dậy, Lục Lê dừng một chút rồi bất ngờ cất tiếng: "Chú Hàn."

Ông quay đầu nhìn cậu, cười nói: "Sao thế?"

Khuê Bân nhìn người đàn ông trung niên đứng dưới ánh đèn trong phòng khách. Gương mặt phong trần có tuổi nhuốm vẻ mệt mỏi, khóe mắt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.

Yết hầu cậu giật giật, chậm rãi thì thầm: " Tiểu Thần là cậu bé rất ngoan."

"Mặc kệ sau này có phát sinh chuyện gì, hy vọng chú đừng trách cậu ấy."

Trách mỗi cậu thôi là được.

Dù đánh hay mắng thì cậu vẫn có thể chịu đựng mà không nói lời nào, nhưng em thì khác.

Khuê Bân hy vọng em không bao giờ phải đối mặt với những điều này giống cậu.

Ông khoan hậu cười cười, ông cho rằng Khuê Bân sợ em ên đại học sẽ thay đổi, hoặc hai đứa lâu lâu lại làm biếng trốn học chơi game.

Nhưng tuổi trẻ ai mà không nổi loạn chứ?

Ông nói rằng không sao cả, bảo cậu về ngủ sớm một chút.

Cả hai vẫn là trẻ con, vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, không có gì quan trọng bằng sức khỏe cả.

Bốn giờ ba mươi sáng.

Vợ mình mình nuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ