Chương 75

92 4 0
                                    

Hai giờ sáng.

Ký túc xá khoa tài chính phòng 409.

Một chàng trai ngồi trên ban công ký túc.

Con đường dài dưới lầu ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn lập lòe và loài côn trùng sống về đêm.

Tuấn Huyền mắt nhắm mắt mở ra khỏi giường để đi vệ sinh suýt chút nữa giật cả mình, hắn thấy cậu trai tóc vàng đang dựa vào ban công mà lòng hốt hoảng.

Phải mất một lúc lâu Tuấn Huyền mới do dự gọi tên của người bạn mới cùng phòng này, sau đó hỏi cậu bạn mới là có khỏe không, hay có khó chịu ở đâu không.

Khả năng nhớ tên của Tuấn Huyền không tốt lắm nhưng với người bạn mới cùng phòng này thì hắn lại ấn tượng cực kỳ sâu, muốn không nhớ cũng khó.

Cậu con lai tóc vàng lớn lên có ngoại hình như người mẫu, chân dài vai rộng, chắc chắn cao trên 1m88, khí chất lạnh lùng.

Quan trọng nhất là chiều ngày đầu tiên nhập học, một chiếc siêu xe sang trọng đậu ngay phía dưới tòa ký túc xá, rồi họ nhận ra đó dùng để chuẩn bị hành lý cho người bạn cùng phòng mới toanh này.

Nghe nói siêu xe đó còn có một tài xế chuyên phụ trách.

Trong chuyên ngành này, đa số đều là các cậu ấm xuất thân từ gia đình cũng có chút nền tảng. Tuấn Huyền cũng không ngoại lệ, hắn cũng được gọi là cậu chủ trong giới, gia cảnh không thua gì ai, nhưng đến Tuấn Huyền cũng không lái xe sang mà giá trị của nó lên đến gần sáu triệu nhân dân tệ chỉ để mang hành lý.

Nghe thấy có tiếng người phía sau, Khuê Bân đang dựa vào ghế nghiêng đầu lại, bình tĩnh nói không sao.

Tuấn Huyền suy nghĩ một chút, sờ bao thuốc lá trên bàn rồi rút ra một điếu, ngồi cạnh Khuê Bân nói: "Làm điếu không?"

Hắn nói xong còn sờ sờ đầu, hơi xấu hổ: "Tối nay tôi nói chuyện điện thoại khá là lâu, mấy ngày nay mong các cậu thông cảm..."

Khuê Bân tắt điện thoại: "Không cần."

Hắn dừng một chút sau đó nói với vẻ nhẹ nhàng: "Đối tượng của tôi không thích mùi khói thuốc."

Tuấn Huyền vỗ đùi, hắn kiềm không được mà nói: "Đối tượng của cậu không cho cậu hút thuốc á?"

"Đối tượng của tôi cũng thế!"

Hắn ngồi xổm trước ban công, không châm lửa mà chỉ cắn điếu thuốc rồi thở dài: "Mũi bạn gái tôi thính lắm, tôi hút một cái là cô ấy nhận ra ngay."

Nói rồi, hắn đang ngồi xổm dưới đất buồn bã nói: "Nhưng bây giờ bọn tôi yêu xa, cô ấy muốn quản cũng không được."

"Tôi mới xem ảnh cả hai chụp chung lúc một giờ, càng nhìn càng thấy nhớ cô ấy."

"À, đúng rồi, sao nửa đêm rồi mà người anh em còn chưa ngủ?"

Khuê Bân dựa lên ghế, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại trống không: "Không có gì đâu."

Nhưng một lúc sau cậu lại nói: "Tối nào cậu cũng gọi cho bạn gái hết à?"

Vợ mình mình nuôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ