Cả người Lan Dịch Hoan giống như bị đóng băng, một lúc lâu không thể động đậy, trong lòng không biết là buồn hay vui, khó chịu hay hận thù, thất vọng hay kinh ngạc.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lan Dịch Trăn, nhưng lúc này hai mắt hắn có chút mơ hồ, chỉ thấy bóng dáng người không rõ ràng.
Trong ánh mắt mông lung, khuôn mặt kia thanh tuấn, thân hình kiên cố, cùng với hoa văn rồng bốn móng trên bào phục hạnh hoàng sắc của Thái tử, tất cả như chìm trong sương mù, bên tai chỉ có tiếng hít thở của hai người, lúc lên lúc xuống, có thể nghe một cách rõ ràng.
Hắn không nhịn được bắt lấy áo Lan Dịch Trăn, lặp lại:"Sao lại là ngươi?! Hả?"
Lan Dịch Trăn kinh ngạc nhìn Lan Dịch Hoan, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ lên, trên mặt có chút kích động, vốn tưởng rằng hắn đang khóc, nhưng khi y đưa tay chạm vào khóe mắt Lan Dịch Hoan, y nhận ra ở đó không hề có nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Lan Dịch Hoan nhìn qua có vẻ mềm mại ôn hòa, diện mạo cũng văn nhã nhu mỹ, nhưng trên thực tế, Lan Dịch Trăn biết rằng tính cách của hắn vô cùng cứng rắn, hầu như chưa bao giờ thực sự rơi nước mắt, dù có xảy ra chuyện gì, trên mặt hắn vẫn tràn đầy ý cười.
Nhưng lúc này, không biết đã xảy ra chuyện gì, hốc mắt của Lan Dịch Hoan đỏ hoe, biểu tình cũng đại biến, làm Lan Dịch Trăn đột nhiên luống cuống.
Nhìn bộ dáng của đệ đệ, y cảm thấy trái tim mình như vỡ thành nhiều mảnh, tay chân luống cuống, đau lòng không thôi, đôi tay đang ôm bả vai Lan Dịch Hoan cũng bất tri bất giác mà tăng thêm lực đạo.
"Tiểu Thất, ngươi sao vậy, có gì không vui thì có thể nói cho ca ca, dù ngươi muốn làm cái gì, ta đều cho phép ngươi làm."
Lan Dịch Trăn vắt óc suy nghĩ xem vì sao Lan Dịch Hoan không vui, nói :"Ngươi đừng khổ sở, là còn có người nào khác ức hiếp ngươi sao? Ta thay ngươi xử lý bọn họ nhé? Vô luận là ai, chúng ta đều sẽ xử lý hết.... Hay là có chỗ nào khó chịu? Hay là ngươi mệt? Ngươi đừng làm ta sợ."
Trong lòng có nhiều uỷ khuất cùng không cam lòng như vậy, tất cả những ảo tưởng về tình thương của mẹ cùng với tình thân ở kiếp trước đều tan thành tro khi hắn nhìn thấy bông Thiên Sơn Tuyết Liên này, thì ra hết thảy đều là do hắn tự mình phán đoán.
Lan Dịch Hoan muốn hét thật lớn, muốn tức giận mà chửi mắng, nhưng mùi hương của Lan Dịch Trăn đã quen thuộc với hắn từ nhỏ bao quanh thân hắn, cánh tay kiên định kia gắt gao mà ôm vai hắn, nâng đỡ hắn, giống như kiếp trước, chỉ là hắn chưa từng nhận ra.
Lan Dịch Trăn cẩn thận nâng mặt Lan Dịch Hoan lên, giống như có sự kiên nhẫn vô tận, nhẹ giọng nói:"Trong rương có vật ngươi không thích sao, ngươi giận ta?"
Lan Dịch Hoan dùng sức mà lắc đầu.
Dừng một chút, hắn lại lắc đầu sau đó xoay người ôm lấy Lan Dịch Trăn:"Không có, không phải."
Giọng hắn cực kỳ nhỏ:"Cảm ơn ngươi."
Lan Dịch Trăn lập tức gắt gao mà ôm lấy hắn.
Lúc Lan Dịch Hoan vùi đầu vào cổ Lan Dịch Trăn, Lan Dịch Trăn nghĩ, hắn vẫn còn khóc sao?
Bởi vì y cảm nhận được bên gáy mình có vài giọt ấm áp, làn da giống như bị bỏng, đau đớn như cắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT/ĐM] AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU
General FictionHán Việt: Thùy thị hoàng đế đô hành, ngã chỉ tưởng đương hoàng hậu Tên khác: Ngươi làm công thành Hoàng đế nuôi ta Tác giả: Túy Hựu Hà Phương Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , HE , Tình cảm , Trọng sinh , Hệ thốn...