Làn gió biển nhè nhẹ thổi qua cánh cửa hé mở làm đung đưa những tấm rèm cửa mỏng nhẹ như làn hơi nước che hờ ánh sáng bên ngoài.
Tỉnh giấc..
Là lúc mở mắt ra, nhưng không còn nhìn thấy hình bóng của cô ấy nữa...
Là lúc bàn tay chẳng còn được sưởi ấm bằng hơi thở của cô ấy nữa...
Là lúc bên tai không còn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô ấy nữa...
... Đối với tôi..
.. như vậy chẳng khác gì đã chết ...
Ngôi nhà trống trơn, song ngập tràn kỷ niệm.
Khi bước vào trong bếp, những mảng kí ức lại càng hiện lên nhức nhối... những bữa trưa tình nhân, những lần cô ấy chuẩn bị đồ nấu thử công thức mới, những món ăn ưa thích của cô ấy, tiếng những ly rượu chạm vào nhau, những tiếng cười giòn giã, những đôi môi gắn vào nhau, tìm kiếm nhau...
Cố gắng chống cự những hình ảnh từ quá khứ hiện về, mở vòi nước và vốc một ít vã lên mặt.
Chợt nhớ đến..
Những đêm không thể chịu được sự giày vò như thế này. Tôi lại vơ đại một vật gì đó và dùng nó đập tan bức vách kính. Cơn giận dữ khiến tôi hàng động theo kiểu từ trứơc tới giờ mình vẫn thường lên án. Tôi trở lên giống những kẻ mà tự bản thân vẫn căm ghét... những kẻ phá hoại tài sản, những kẻ luôn phải nốc một lon bia mới có thể ngủ được, những kẻ suốt ngày phì phèo thuốc cỏ và xem thường mọi thứ : cuộc sống, hạnh phúc, khổ đau, quá khứ và tương lai.
Trong cơn khủng hoảng, cái cảm giác hối hận vì khi đó đã chọn lựa rời xa cô ấy lại ùa về, bởi giờ đây tôi chẳng còn biết phải tiếp tục sống như thế nào.
Mỗi ngày, tự thuyết phục mình rằng ngày mai sẽ tươi đẹp hơn, thời gian sẽ chữa lành tất cả, song ngày hôm sau tôi lại thấy mình càng lún sâu thêm vào tuyệt vọng.
Flashback.
Những bước chân của cô nghiền sào sạo lên lớp tuyết mới. Trời rét như ở Bắc cực, song bầu trời xanh trong suốt, chỉ gợn nhẹ khi một làn gió thổi qua làm vẩn lên vài bông tuyết.
Người dân New York dọn tuyết trên vỉa hè trong tâm trạng phấn khởi bởi không khí trang hoàng và tiếng nhạc Merry Christmas vọng ra từ các cửa hiệu.
Sắp 24 rồi, giáng sinh năm nay cô không được ở bên Jessica. Nghĩ tới lại muốn đưa tay lên ngực, xoa dịu trái tim đang thổn thức vì nhớ nhung, không thể nào ngừng nhớ cô ấy nổi một giây.
Kiếm tìm một quán cafe nhỏ ven đường, Springsteen. Nơi này thật ấm áp và ngập tràn không khí Noel, lấp lánh dưới ánh đèn màu nhấp nháy là những thiên thần bằng đường, những chú lùn bằng bánh mì tẩm ngũ vị hương thả xuống từ trần nhà. Trong không khí phảng phất mùi hương pha trộn giữa quế, thảo quả và bánh chuối. Trên đài, những bài hát Noel truyền thống được phát xen kẽ với những bản nhạc pop trẻ trung.
Cô gọi một cốc socola nóng tưới rượu marshmallows rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.
Nhớ ra, đã hai ngày rồi, Yuri vẫn chưa nhận được tin tức gì từ người lạ mặt. Đôi lúc cô thấy mình như một con ngố khi cứ ở không chờ đợi tin tức của một kẻ biết rõ cô - nhưng còn cô thì mù tịt. Chẳng còn là cảnh sát, không thể đến Sở để tìm ông ta, chỉ có thể chờ ông ta đến tìm mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
A Solitary Life
FanfictionP/s: Đã rất nhiều lần Dan phát hiện truyện của mình bị copy và thay tên. Là tác giả, mình rất rất khó chịu. Nếu mọi người ủng hộ, Dan rất mừng nhưng xin đừng copy nó dưới mọi hình thức. Chân thành cám ơn.