Phòng tranh F nằm ở phía đông thành phố, xung quanh được quy hoạch cây xanh để làm phong cảnh cho phòng tranh. Cổng lớn của phòng tranh ngoài đường lớn, bên trong là sân trải cỏ tự nhiên, rộng đến mức gió có thể tự do thổi, trên cỏ có cắm mấy cây chong chóng lớn, nhiều màu sắc, đang xoay theo chiều gió.
Ba người xuống taxi, đi bộ men theo con đường bê tông xám trải dài giữa thảm cỏ, dẫn thẳng vào phòng tranh. Phòng tranh F có ba tầng, hai tầng lớn và một tầng nhỏ dành cho bộ phận hành chính trên cùng.
Prom mua ba vé vào cửa, Yoko hào hứng chạy vào trước.
Tầng một được chia thành ba không gian chính. Ở giữa là các tác phẩm nghệ thuật hiện đại của các tác giả trẻ tuổi nổi tiếng hiện nay. Có bức tượng đá khóc, Yoko nhìn qua vô cùng thích. Nước chảy ra từ hốc mắt, dọc theo đường khắc trên than đá, chảy ra vô cùng chuẩn, khiến người cầu toàn như Yoko rất thoả mãn.
Bên trái là không gian nghệ thuật 3D rất thịnh hành. Yoko nghĩ bản thân như lạc nhầm vào không gian vũ trụ. Bức tranh Đêm đầy sao của Vincent Van Gogh được chiếu trên tường trắng, cách nó di chuyển làm Yoko ngỡ bản thân đang lơ lửng.
"Rất thích!"
Prom và Lux đứng ngoài, khoanh tay trước ngực nhìn Yoko tận hưởng, như phụ huynh đưa con trẻ đi chơi, chỉ cần con vui, bản thân cũng đầy ắp hạnh phúc.
"Lux, em có muốn theo phong cách này không?"
"Em cũng muốn đạt đến trình độ này. Nhưng chắc em phải học hỏi thêm nữa."
"Yoko à, đi thôi."
"Đợi chút!"
Yoko lấy điện thoại ra, canh thật chuẩn, chụp một bức ảnh lưu lại trong máy, sau đó nắm tay Prom sang khu vực khác.
Khu vực còn lại đơn giản, khung tường trắng, đèn hắt phía trên, tranh ở phía dưới. Khung tranh không lớn, đều là khổ A2 để dọc. Yoko không thích mấy bức tranh này, quá đơn thuần. Những bức tranh mỏng tầng ý nghĩa khiến người ưa suy nghĩ như nàng cảm thấy khó chịu. Yoko nhanh chóng bỏ qua, đi lên tầng trên, lại là một thế giới khác biệt.
Tường được sơn mỗi bức tranh một mảng màu, sự ưu ái này chỉ đến từ những bức tranh nổi tiếng toả ra sự đắt tiền. Tầng ý nghĩa trong đó có thể ít, nhưng kỹ thuật được áp dụng bên trong không thể xem nhẹ. Cách người ta cố phác họa hiện thực vào trong tranh, trông thật điêu luyện, đến mức có thể bức người hoạ sĩ đó điên lên.
Người ngoài nghĩ bức hoạ Đêm đầy sao chỉ là mấy mảng màu đang xoáy tròn lại với nhau, nếu không có loại nghệ thuật 3D kia, chắc ít có thể nhận ra. Nhưng Van Gogh vì nó mà phát điên, tâm sức bỏ vào đó không tầm thường.
"Em cũng muốn phát điên một lần!"
Yoko trầm trồ khi nhìn thấy bức hoạ của người hoạ sĩ người Ý được ưu ái nằm trên nền xanh của lá cây.
Prom theo Yoko đã lâu, cũng gọi là có một chút cách nhìn của nghệ thuật, nhưng cũng không nhìn ra có điều gì đặc biệt trong bức tranh này.
"Chị biết con số tỉ lệ vàng không?"
"Biết." Lux lên tiếng.
"Không phải cứ áp dụng con số đó, dùng thước kẻ vẽ ra là có một bức tranh đẹp. Bức tranh vẽ hoa hướng dương này, đẹp đến mức hoàn hảo!"