Chương 77: Thoát vây
Lúc tỉnh lúc ngủ, không ngừng bị rót thuốc, bị ghim kim, ý thức mông mông lung lung, giống như một con sâu bướm bị nhựa cây bao thành một đoàn, dần dần hóa thành màu hổ phách nồng đậm nhẵn bóng, linh hồn bên trong lại phân biệt không rõ ban ngày hay đêm tối.
Không biết qua bao nhiêu ngày, ta hoài nghi rằng mình sắp chết.
Nhưng mà ta cuối cùng không chết.
Rốt cục có một ngày, đập vỡ hổ phách, khi từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, ngọn nến đốt cạn hết, chung quanh một mảnh tối đen. Ta mò mẫm ở đầu giường tìm được cái ống thắp lửa[1] , thắp sáng một chén đèn bằng ngọc lưu ly chưa thắp qua, mới chân chính nhìn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.
[1] ống thắp lửa: gốc: 火折子- Ống làm bằng tre, bên trong đựng nguyên liệu gây cháy. Xem thêm.
Đó là một gian động nho nhỏ, ước chừng dài mười bước, rộng tám bước, bốn vách tường lắp đầy bảy mươi, tám mươi ô vuông tinh xảo đủ các loại lớn nhỏ, bên trong để đầy các chủng loại dược liệu trân quý cùng công cụ trung y, còn có một cái vại nước lớn dùng để rửa tay, ở giữa là cái giường ta nằm, được bao chùm bởi màn lụa trắng, trải chăn lụa màu trắng kem, khắp nơi vờn quanh mùi hương thảo dược thơm ngát.
Ta cầm theo đèn, phát ngốc một hồi lâu khi rời giường, rốt cục nhớ tới các hành vi cử chỉ của Bạch Tử, ổn định lại tinh thần, cố gắng nhớ lại chuyện cũ, từ mấy ngày trước Thạch Đầu ở đám cháy cứu người, thẳng đến khi nhớ lại lúc còn bé, Thạch Đầu làm đụng gãy mất răng của ta, lại ôn lại một lần nữa cuốn tiểu thuyết [ vô sắc vô hoan ] xem trước khi xuyên qua, rốt cục tin tưởng trí óc của mình thanh tỉnh, chỉ có sách thuốc [ thiên kim phương ] học thuộc trước khi hôn mê đã quên hơn phân nửa, này có thể là ta vốn có trí nhớ kém......
Ta trong cơn lửa giận, tiếp tục mắng đến đời họ hàng tổ tông thứ mười chín của Bạch Tử, đợi sau khi hiện tượng tê liệt tay chân biến mất, lập tức bò xuống giường, ở trong mấy ô vuông tinh xảo lật giở nửa ngày, tìm ra cái xẻng xúc thuốc nhỏ làm bằng vàng, nắm lấy cán ngọc, ở trong không trung làm hai cái tư thế đánh bóng chày, cực kỳ tiện tay. Sau đó tắt đèn ngọc lưu ly, khí thế hừng hực trốn tại lối vào để mai phục, chỉ đợi khi Bạch Tử trở về thì đánh lén sau lưng, đánh cho cái đầu hắn nở đầy hoa!
Trong bóng đêm, ta trái chờ Bạch Tử không trở lại, phải đợi Bạch Tử không trở lại, lại đem mười chín đời tổ tông nhà hắn lăn qua lộn lại, mắng thêm năm lần, Bạch Tử vẫn không trở về.
Trong cơn buồn bực, không khí dần dần thay đổi nhiệt độ, tựa như quay về tới chiếc giường sưởi ấm ở chốn cũ, ấm áp dào dạt thật thích ý. Không biết qua hơn mười mấy, hai mươi cái canh giờ, ta chờ khó chịu, thay đổi bốn năm cái tư thế, thậm chí còn mơ hồ trong chốc lát, thẳng đến khi không khí một lần nữa biến thành lạnh, thủy chung không ai tiến vào quản ta.
Ta rốt cục ý thức được có khả năng không có người đến.
Hang đất tối đen, chỉ có tiếng hít thở của một người, lặng lẽ tràn ngập ở trong không khí, mỗi một tiếng tim đập trong lồng ngực đều nghe được rõ ràng, nó đang càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh......
Hắc ám cùng tĩnh lặng mang đến nỗi sợ hãi bị chôn sống, ta chống đỡ không được gõ cửa hô to:"Cứu mạng a! Thạch Đầu cứu ta! Thạch Đầu!"
Đây là mật thất của Bạch Tử, có hiệu quả cách âm tuyệt hảo.
Ta gọi thật lâu, thẳng đến khi thanh âm trở nên khàn khàn, cũng không nghe thấy động tĩnh gì từ phía bên ngoài.
Cuối cùng tuyệt vọng.
Ta đi tới trước cái vại lớn uống hai ngụm nước, lau đi nước mắt, đặt mông ngồi dưới đất, hít thở hổn hển một lúc lâu, cơn đói khát đang mãnh liệt đốt cháy dạ dày, giống như muốn nghiền nát tất cả lục phủ ngũ tạng, áp lực nhìn không thấy ánh sáng dưới lòng đất, khiến cho người ta hận không thể rút đao tự sát để giải thoát. Ta thậm chí gặp ảo giác, nhìn thấy mama đang ở trên ngôi sao, hướng tới ta vẫy tay, tựa hồ chỉ cần đi về phía trước một bước liền có thể được đến hạnh phúc cùng sung sướng.
Nhưng mà, ta đi rồi, Thạch Đầu phải làm sao bây giờ?
Ta càng không thể chết được.
Dục vọng mãnh liệt muốn sống làm cho ta đứng lên, một lần nữa thắp sáng đèn ngọc lưu ly. Ta đem hết thẩy các ô vuông tinh xảo cùng hòm dược liệu, đều quét sạch một lần, căn cứ vào trí nhớ của bản thân, lấy ra dược vật bên trong không có độc, lại đem một cây nhân sâm to bằng hai ngón tay cái, lại gần vại nước để rửa, rồi ăn sống. Trước tiên quan sát cánh cửa lớn thật nặng được làm bằng sắt, cùng với phiến đá mỏng ở xung quanh, cảm thấy không có hy vọng mà bẩy mở được ra. Sau đó, kiểm tra bốn vách tường một phen, chọn ra cái vị trí được cho là mỏng yếu ở trong phòng, đào lỗ vượt ngục.
Vách tường là tấm ván làm bằng gỗ, ta tìm không thấy dao, đành phải dùng kéo mũi nhọn làm đinh, đui đèn bằng đồng làm búa, đục từng chút một. Bởi vì dầu thắp đèn ngọc lưu ly có hạn, ta không dám hao phí, tất cả mọi hành động đều mò mẫm tiến hành, bởi vì lực lượng yếu kém, kinh nghiệm không đủ, công cụ không tiện tay, ở giữa thất bại vô số lần. Thậm chí không cẩn thận đâm bị thương ba ngón tay, huyết nhục tung bay, chỉ có thể băng bó qua loa.
Tính không ra thời gian trôi qua, trầm cảm khổ não cùng với tuyệt vọng tràn ngập ở trong mỗi một tấc không khí, mục tiêu phấn đấu chống đỡ duy nhất của ta, chính là hy vọng.
Khi miệng vại nước cao nửa người kia trống rỗng đến một phần tư, tấm ván gỗ cuối cùng đục ra được một cái lỗ hổng có thể để một người đi vào, bùn đất phi thường cứng rắn, ta tiếp tục dùng kéo đục tung bùn đất, lại dùng cái xẻng múc thuốc cùng với tay đem đất từng chút một tống ra ngoài.
Một chút dầu thắp của đèn ngọc lưu ly cuối cùng hao hết, ta luyện ra bản lĩnh mò mẫm trong bóng tối.
Một ngày một đêm đào khoét, tiến độ rất chậm, công trình tựa như không có kết thúc.
Khi nước trong vại nước còn dư lại một nửa, ta bắt đầu tiết kiệm uống nước, tiết kiệm thức ăn.
Quá nhiều thuốc bổ, bổ ra máu mũi, dược liệu không thể trộn lẫn vào mà ăn khiến cho ta bị đau bụng, nhân sâm ngàn năm, tuyết liên vạn năm......Ăn hết dược vật dễ dàng nuốt xuống được rồi, ta liền ăn mấy thứ khó ăn, cóc khô ướp lạnh, thằn lằn lửa ướp khô...... Hết thảy nhắm mắt lại rồi nuốt, thẳng đến khi lấy hoàng liên làm cơm ăn, ta rốt cục bị đắng đến phát khóc, khóc xong sau đó lại cười an ủi bản thân:"Nếu bị vô số dược liệu quý báu diệt chết, ta nhất định được ghi lại trên kỷ lục Guinness thế giới, vinh hạnh đăng quang kiểu chết xa xỉ nhất toàn thế giới này."
Ăn hết dược liệu được nhận thức là không có độc, ta bắt đầu ăn mấy thứ không nhận biết, đánh cược vận khí.
Nữ nhân vật chính bàn tay vàng, hình thể tốt, rốt cục chống đỡ không được, ta biến thành gầy, gầy đến độ chỉ còn dư lại một bộ xương, sờ lên đến là dọa người. Bởi vì uống thuốc quá lượng, suy dinh dưỡng, một ngày phải té xỉu bốn năm lần, khi tỉnh lại tiếp tục đấu tranh để đào khoét.
Chỉ cần còn có một hơi thở, ta đều phải rời đi nơi này!
Khi vại nước sắp thấy đáy, lỗ hổng đã đào ra được bốn năm mét dài.
Một tia ánh sáng mặt trời nhờ lực phấn đấu của cây kéo trong một nhát đục xuống, bắn vào hang động u ám, đâm vào mắt ta từng trận choáng váng. Từng trận mừng như điên cùng với nhiệt huyết nảy lên não bộ, ta bỏ lại cái xẻng, dùng cả hai tay với ý muốn đào bới mấy khối đất ra ngoài. Đột nhiên nhớ tới mắt người ở lâu trong bóng tối không thể gặp ánh sáng, vội vàng quay lại trong phòng xé tấm màn lụa trắng xuống, gấp mấy tầng che phủ lên trên mắt của mình, sau khi chậm rãi bò ra ngoài, ước chừng qua hơn một ngày, mới tháo xuống tầng vải băng gạc để thích ứng ánh sáng.
Lá cỏ tản ra hương vị tươi mát, sương sớm thấm ướt da thịt của ta, chim chóc kêu hót từ phía trên truyền đến, nghe thật êm ả.
Ta nhận ra đây là ngọn núi ở phía sau của Độ Ách sơn trang, nhưng mà không có sức lực để đào vong, trước tiên nằm trên mặt đất thành hình chữ đại, thở phì phò, mang theo tâm trạng mừng như điên, hô hấp thật sâu không khí tự do, nghỉ ngơi một hồi lâu, mới đứng lên, dùng vải bao thật kín xẻng xúc dược bằng vàng, nhặt một nhánh cây làm gậy chống, chậm rãi đi xuống núi.
Đi qua bờ suối tĩnh lặng, nhòm ngó một chút bóng người trong nước, thật sự là quần áo tả tơi lam lũ, rối bù, gầy như que củi, cả người mùi hôi bốc lên ngào ngạt, ngay cả ăn mày ở ven đường cũng không bằng. Ta suy nghĩ, bộ dáng ma quỷ này ngay cả chính mình đều không nhận ra, nhưng trái lại thật ra là tấm ngụy trang tốt nhất, vì thế cố nén trên người khó chịu, không có rửa sạch, tập tễnh đi xuống núi, chuẩn bị hỏi thăm tung tích của Thạch Đầu.
Ngọn núi cách sơn trang rất gần, vừa mới quay qua một khúc quanh, một mảnh phế tích bị lửa thiêu cháy điên cuồng xuất hiện ở trước mắt ta, hoa tàn liễu rủ, khắp nơi tường đổ, không có nơi nào hoàn hảo. Có rất nhiều người nhặt rác vụn ở bên trong lật lật kiếm kiếm, tìm kiếm đồ vật đáng giá.
Ta xoa xoa mắt nhìn một phen.
Lại xoa xoa mắt, lại nhìn một phen.
Đấu óc đầy rối bời, lao xuống núi, lôi kéo một đại nương đang nhặt rác hỏi:"Đây là nơi nào vậy?"
"Đi đi, đồ điên," Đại nương hất tay của ta ra, che mũi, thô bạo nói,"Khoảnh đất này là địa bàn của ta, ngươi muốn nhặt bảo bối thì đi nơi khác đi! Dám cùng lão nương tranh giành đồ, cẩn thận con ta đánh chết ngươi!"
Cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn thô to đang cầm cái hộp thuốc nhỏ, xông tới đây với đại nương vui sướng đên ngốc nghếch:"Mẹ! Con nhặt được hộp Tuyết tân hoàn, hí hí, trên hộp còn có con ấn của Bạch gia, thế nào cũng có thể bán được một lượng vàng chứ nhỉ?"
Ta ở bên cạnh ngây dại thật lâu, hỏi:"Đây là Độ Ách sơn trang?"
Đại nương cùng con của bà ta nhìn ta giống như thấy quái vật.
Ta đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cười nói:"Ta là người ngoại địa đến nương nhờ bạn bè, trên đường xảy ra chút việc, mắc phải tai nạn, thật vất vả một đường đi ăn xin đến nơi này, nhưng là...... Như thế nào biến thành hiện trạng như vậy? Người ở bên trong đâu?"
Đại nương thấy ta không phải tranh giành địa bàn, thần sắc rốt cục dịu đi rất nhiều, chỉ là không kiên nhẫn, phất phất tay, nói:"Chết rồi! Đã chết được ba tháng !"
Con của bà ta nhưng thật ra lại tốt bụng, giải thích, nói:"Ba tháng trước, tất cả người trong sơn trang của thần y đều chết rồi, giống như nói Bạch thần y đã chết rồi, nô bộc chết, bệnh nhân cũng đã chết rồi, còn bị một vụ hoả thiêu cháy sạch sẽ. Thế mà một nha hoàn tên là Trạch Lan chạy thoát chết, lại trở nên điên điên khùng khùng, cũng không biết có phải hay không là thân thích của ngươi. Nhà nàng ở ngay tại vùng phụ cận trấn trên, gian thứ ba ở bên cạnh phố Lý Nhị Mễ, ngươi có thể đi hỏi một chút."
Trạch Lan là nha hoàn trong phòng Tiểu Hỉ, ta và Thạch Đầu đều biết nàng, liền vội vã đi tới trấn trên.
Lúc này nhiệt độ không khí đã chuyển sang ấm áp, hoa đào trên cây nở rực rỡ đến dị thường, người đi đường đều mặc áo đơn, thời gian đã gần đến mùa hè. Ta lôi kéo một đứa nhỏ hỏi một chút về thời gian, phát hiện đã là đầu tháng sáu, trong lòng hoảng hốt, thật vất vả hỏi được phố Lý Nhị Mễ, tìm được Trạch Lan, lại thấy nàng cả người phát run, hai mắt vô thần, chui ở trong chuồng heo không chịu đi ra, ta vừa nói ra một câu Độ Ách sơn trang, nàng liền điên cuồng hét rống lêm:"Quỷ! Là quỷ đến đây! Máu...... Thật nhiều máu! Có quỷ, đừng giết ta, ta sợ...... Ta sợ......"
Ta lôi kéo nàng, liên thanh an ủi:"Chớ sợ chớ sợ, ngươi có biết bệnh nhân cách vách có còn sống hay không? Người kia cao cao gầy gầy...... gọi là Thạch Đầu......"
"Quỷ! Ngươi cút đi! Mau cút đi!" Trạch Lan khóc đến nước mắt nước mũi đều đi ra , liều mạng lui về phía chỗ sâu trong chuồng heo, không ngừng xin khoan dung,"Van cầu ngươi thả ta đi, máu...... Mọi người đều đã chết rồi, ta sợ......"
Ta càng không ngừng hỏi:"Thạch Đầu đâu? Thạch Đầu đâu?"
Nàng không ngừng lắc đầu:"Quỷ, quỷ đến đây...... Đều chết rồi...... Đừng giết ta......"
Mẹ của nàng lấy cây chổi đánh đuổi ta ra khỏi cửa.
Ta ngốc nghếch đứng ở trên đường, tựa như đang nằm mộng, chỉ cảm thấy tay chân một mảnh lạnh lẽo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vô Sắc Vô Hoan
Novela Juvenil*REPOST TRUYỆN ĐỂ ĐỌC OFFLINE ** NGUỒN: c1 - c59: http://ninoli.wordpress.com c60 - end: http://mnp1314.wordpress.com Vô sắc vô hoan Tác giả: Quất Hoa Tán Lý Edit: Nino Thể loại: Tình hữu độc chung, oan gia, hài, cường thủ hà...