Khi bạn ngày càng hiểu rõ một người, bạn sẽ có thêm càng nhiều những bí mật nho nhỏ để tiếp cận người ấy, đồng thời, vũ khí mà bạn nắm giữ để làm tổn thương người ấy cũng ngày càng nhiều.
Tôi và anh ấy nhìn qua có vẻ không mặn không nhạt, trên thực tế là bằng mặt mà không bằng lòng.
Anh ấy không còn giống như trước kia mỗi ngày không có chuyện gì cũng gọi điện nhắn tin cho tôi, tôi cũng không cần từ sáng sớm tới đêm muộn nghĩ cách trốn tránh anh ấy, những việc ấy làm cuộc chia tay sắp tới càng thêm danh chính ngôn thuận.
Tôi nghĩ, có lẽ sự lạnh nhạt của tôi đã bắt đầu có tác dụng, anh ấy cũng đã bắt đầu chán ghét tôi.
Khoảng thời gian ấy thật trùng hợp, tôi quen biết một người, Lí Phương Lộ, bạn trai cũ của Lâm Nghi.
Là anh ta chủ động tìm tôi, chúng tôi nói chuyện trên QQ, anh ta nói rằng muốn cùng tôi quyết đấu, tôi hoàn toàn không rảnh rỗi để quan tâm tới anh ta, kết quả anh ta nói anh ta là bạn trai cũ của Lâm Nghi.
Lâm Nghi không phải vẫn luôn thích Vương Tuấn Khải sao, tại sao còn có bạn trai cũ? Tôi có chút hiếu kì. Nói với anh ta, trong chuyện này tôi không có quan hệ gì.
Anh ta liền bắt đầu tự kể lại một câu chuyện vô cùng hỗn loạn, tổng kết lại chính là, anh ta theo đuổi Lâm Nghi, sau khi hai người ở bên nhau, Lâm Nghi đối với anh ta rất tốt, mấu chốt là ở chỗ Lâm Nghi quá mức tốt. Không náo loạn không khóc lóc, dù không gọi điện cho cô ấy cô ấy cũng không hề tức giận, quá bình tĩnh, không giống những người đang yêu đương. Có đôi khi hai người bọn họ ở bên nhau, nếu không có việc gì làm Lâm Nghi sẽ nghịch điện thoại, rất nhiều lần anh ta đều thử nhìn bức ảnh mà Lâm Nghi đang xem. Anh ta biết quan hệ của chúng tôi và Lâm Nghi, vì vậy liền nhận định tôi và Lâm Nghi có gì đó, muốn làm rõ việc này.
Tôi không muốn quan tâm tới những người nhàm chán như vậy, liền kéo anh ta vào danh sách đen.
Anh ta mỗi ngày đều đứng chờ tôi lên lớp, tan học, nhất định muốn tôi giải thích. Rõ ràng đã là học sinh cấp ba, thế nhưng còn rảnh rỗi hơn cả tôi.
Bị anh ta làm phiền, trên đường về nhà tôi không nhịn được nói ra một câu:
"Anh có ngốc không vậy, Lâm Nghi thích Vương Tuấn Khải anh còn không nhìn ra sao!"
Nói xong tôi và anh ta đều sửng sốt.
Tôi khi ấy liền cảm thấy hối hận. Sau đó bắt đầu bước về phía trước, anh ta cũng trầm mặc bước theo tôi.
"Vậy tại sao cô ấy nhìn ảnh cậu?" Cái tên đần này vẫn không hiểu, lại bắt đầu hỏi tôi. Tôi cảm thấy anh ta tâm tính ngay thẳng, cũng coi như là một người đơn thuần. Thật sự không chịu nổi anh ta, liền nói với anh ta buổi tối nói chuyện trên QQ.
Buổi tối trở về liền thêm bạn anh ta trong QQ, tôi nói một chút về chuyện của chúng tôi, đem chuyện của tôi cùng Vương Tuấn Khải nói cho anh ta biết, thế nhưng không nhắc tới chuyện Lâm Nghi dùng ảnh đe dọa tôi, dù sao, sự việc này, cũng chỉ liên quan tới tôi và Lâm Nghi, tôi không hi vọng có người khác dính dáng tới, hơn nữa, anh ta rất thích Lâm Nghi, tôi làm như vậy sẽ làm xấu đi hình tượng Lâm Nghi trong lòng anh ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kaiyuan] Thời gian, nợ ai đó câu tỏ tình
FanficCó thể ko ghi mà, phải ko? Ns chung là cứ click vô đọc thử đi nak. Đảm bảo ko phí thời gian của mn đâu a~ 52 chap + 3 ngoại truyện _AloNe_