Ăn tối xong nó bay ra phòng khách giật cái điều khiển, hí hửng mở phim coi.
- Ôi anh ấy ngầu quá Ji Chang Wook ơi.... healer.... - Nó reo hò ầm ĩ.
- Tôi đẹp hơn không ngắm đi ngắm cái người xấu hoắt. - Hắn ngồi kế bên ngứa mắt nói cho bỏ tức.
- Tự sướng vừa thôi, mắc ói quá. Anh có bay được như anh ý không mà nói.
- Dĩ nhiên hỏi thừa.
- Bay liền đi. - Nó thách.
- Kêu bay ở đây chẳng lẽ bay qua đầu cô chắc.
- không bay được ngồi im cho tôi coi phim, bực bội à.
Không để ý tới hắn nữa nó chăm chú vào bộ phim. Tới đoạn nữ chính bị mắc kẹt trong thang máy và nam chính đã trượt dây cáp xuống cứu nó nói.
- Ê sao chỗi nếu tôi bị kẹt trong đó anh có cứu tôi như vậy không? - Mắt long lanh nhìn hắn hi vọng.
- Mơ à, tôi cho cô ở trong đó vừa hét vừa la tới chết luôn.
- Đồ máu lạnh ác độc nhà anh. - Nó ném cái gối vào mặt hắn, rồi coi phim tiếp lòng chợt buồn không hiểu vì sao buồn.
Hắn thì đang mãi mê suy nghĩ về câu hỏi của nó, trả lời chọc nó chơi vậy thôi chứ nếu là thật thì hắn sẽ làm gì có cứu nó không? Tự hỏi và tự hỏi.
Tối ai về phòng nấy chìm vào giấc ngủ.
Gió ùa làm cành cây ngoài trời đung đưa, mưa bắt đầu rơi càng lúc càng nặng hạt, nó lạnh mà rúc trong chăn trùm kín mít
ĐÙNG..... RẦM....
Trời nhá nhem xẹt từng tia sét sáng chói bỗng sấm đánh đùng một cái.
Nó ở trong chăn run cầm cập, nó rất sợ sấm mỗi khi ở nhà nó đều qua ngủ cùng cha và mẹ nên không thấy sợ bây giờ nằm một mình thì nó phải làm sao? Huhu
Cứ thế lại một tiếng sấm nữa vang lên xé toạt bầu không khí im ắng lúc về đêm.
Không thể chịu đựng thêm, nó ôm chăn gối sợ hãi chạy sang phòng hắn, gõ cửa.
- Mở cửa cho tôi đi. - Giọng run rẫy nhỏ xíu.
Không gian yên lặng, mưa vẫn rơi.
- sao chổi ơi, mở cửa cho tôi . - Nó cố gắng gõ cửa, không một tiếng động.
- Hức.... hức.... Vỹ ... Vỹ mở cửa... hức..
Nó dựa lưng vào tường trước phòng hắn khóc ngon lành.
ĐÙNG... RẦM...
Lại một tiếng sấm nữa.
- Huhuhuhu........Vỹ ƠIIIIII....Huhuhu. - Nó khóc to hơn.
Cạch.
- Cô sao vậy Hòa?
Hắn đang ngủ thì nghe tiếng nó khóc, gọi tên hắn, ngay lúc đó lòng hắn thoáng tia hốt hoảng nên chạy nhanh ra mở cửa, mặt mũi nó tèm lem nước mắt.
- Cho... hức... tôi vào với... hức.. tôi sợ sấm...
Mặt nó xanh mét, thường ngày hung dữ, bà chằn nóng nảy bao nhiêu thì bây giờ yếu đuối hiền lành bấy nhiêu. Điệu bộ của nó y như con mèo con nhìn vào là chỉ muốn nâng niu bảo vệ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hãy ở lại trong trái tim anh !!!
Comédiekì này mang đến cho bạn đọc một tình yêu chớm nở... Bạn nghĩ thế nào khi cuộc sống vốn dĩ đang bình thường rồi bỗng trong phút chốc tất cả vụt mất như chưa từng tồn tại? Một tiểu thư sống trong sự bảo bọc của cha mẹ rồi một ngày sóng gió ập đến...