Như một giấc mộng.
Hình dáng người kia cứ mờ mờ ảo ảo đằng xa. Tôi đuổi thế nào cũng không theo kịp.
Chờ một chút.
Nếu cậu nói đồng ý.
Tôi nằm trên giường bệnh, giương mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.
Từng giọt từng giọt chất lỏng theo ống truyền chạy vào mạch máu, cảm giác lạnh lẽo khiến tôi có chút không thoải mái.
Chợt nhớ tới Lee Ha Yeon.
Nhớ rõ có một lần cô ấy bị bệnh phải nhập viện truyền nước biển. Khi tôi tới thăm, vừa đẩy cửa bước vào phòng đã thấy Kim Sunggyu trong đó.
Dáng vóc cao lớn đứng bên giường bệnh,vừa hai tay ôm lấy bình nước biển đang truyền, vừa cúi đầu mỉm cười nhìn Ha Yeon.
Như ma lực của thiên sứ.
"Thế này sẽ không lạnh nữa." Cậu ấy nói.
Tôi vô thức quay đầu, tưởng tượng lại hình bóng cậu ấy đứng bên giường như lần đó.
"Đã tỉnh rồi à?" Đột nhiên có người bước vào.
Là anh quản lý, tay cầm điện thoại di động có lẽ vừa mới nhận cuộc gọi xong.
"Anh, khi nào có thể xuất viện?"
"Truyền hết bình này là được. Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đã nói chuyện với bên đài truyền hình rồi, báo với họ hôm nay cậu không thể biểu diễn được. Rõ ràng là bệnh nặng đến mức này sao lại không nói với anh chứ."
"Thế sao được..." Tôi nghe thấy mình không cần tham gia liền có chút sốt ruột. "Vũ đạo đều đã tập xong, tự nhiên nói sửa làm sao sửa ngay được. Hơn nữa lễ trao giải đêm nay còn rất quan trọng..."
Anh quản lý lặng yên không đáp lại.
"... Giờ em đỡ nhiều rồi, sẽ không sao đâu." Tôi cương quyết đòi đi, tuy rằng chưa kịp hỏi vì sao lúc trước lại ngất xỉu nhưng nằm nghỉ ngơi một lát thực sự cũng đỡ hơn nhiều. Huống hồ tôi không muốn làm liên lụy đến cả nhóm.
"... Cậu thật sự muốn đi?" Anh quản lý lưỡng lự nhìn tôi.
Tôi chỉ biết ra sức gật đầu.
Anh ấy lại im lặng một lúc, giống như suy nghĩ gì đó.
"Được rồi," cuối cùng cũng chịu mở miệng nhận lời, đại khái anh ấy cũng ý thức được phần biểu diễn đêm nay đặc biệt quan trọng. "Giờ anh đi gọi điện thoại, chờ cậu truyền xong chúng ta sẽ đi. À còn phải báo tin cho bên truyền thông nữa."
Tôi cười khổ một tiếng. Báo tin? Chẳng lẽ lại là kiểu "Nam Woohyun dù kiệt sức tới mức ngất xỉu vẫn khăng khăng lên sân khấu biểu diễn"? Chắc chắn sẽ bị Kim Sunggyu cười nhạo mỉa mai rồi.
"Đúng rồi, trở về nhớ cảm ơn Sunggyu đi nhé, là cậu ta cõng cậu gọi xe đến bệnh viện đấy."
"A?"
Tôi không khỏi ngây người.
Là Sunggyu? Sunggyu cõng tôi ra khỏi công ty? Sau đó còn đưa tới bệnh viện?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] TGCTYE - Gyuwoo
Fiksi Penggemar"Vì lý do gì mà thường cười nhiều như vậy? À... chính là..." Kim Sunggyu nắm chặt micro trong tay, đôi mắt sáng ngời nhìn ống kính camera. "Bởi vì lúc nào cũng muốn cảm ơn ông trời đã ban cho nhiều điều hạnh phúc đến thế." Nam Woohyun cúi đầu chỉnh...