Trong bóng tôi, tôi gắt gao siết chặt người trước mặt.
"Đợi thêm một chút nữa đi..." Tôi nhẹ nhàng nói bên tai cô ấy, bởi vì đêm đông rất lạnh cho từng trong miệng phải ra lớp khói trắng nhàn nhạt.
Ha Yeon gật đầu, im lặng dựa vào trong lồng ngực tôi.
Mấy tháng không được gặp nhau với tôi mà nói gian nan như đã mấy năm.
Cô ấy gầy quá. Trên mặt là lớp trang điểm dày, lại còn vì bị đám côn đồ kia ức hiếp, khóc lóc một lúc thật lâu cho nên phấn son lẫn lộn. Nhưng mà trong mắt tôi, cô ấy vẫn là Ha Yeon cực kì xinh đẹp thuần khiết.
Thật xin lỗi. Khiến em bị tổn thương nhiều như vậy, nhưng trong lúc em cần anh nhất anh lại không thể chạy tới che chở bảo vệ được cho em.
"Oppa... Anh phải về thôi." Ha Yeon hơi lùi về sau, ngửa đầu nhìn tôi.
Tôi trầm ngâm không đáp sau đó chậm rãi cúi xuống hôn lên môi cô ấy.
Nhớ nhung quá dài nhưng đêm lại ngắn. Tôi dịu dàng ôm lấy người trước mặt, hôn tới quên trời quên đất.
Lại giật mình có cảm giác như đang ôm người kia.
Người kia cũng nhỏ gầy như vậy, mỗi khi hôn môi, vài sợi tóc trước trán cứ không ngừng ve vuốt khuôn mặt tôi.
____ đây cũng không phải lần đầu tiên.
Trái tim thoáng chốc run rẩy.
Giống như bị kích động, tôi lập tức đẩy Ha Yeon ra.
"Làm sao vậy?" Ha Yeon nghi hoặc nhìn tôi.
"Không sao... Anh, anh phải đi đây." Tôi đưa tay nhìn đồng hồ, "Đã bốn giờ rồi, tám giờ bọn anh còn có lịch trình nữa."
Ha Yeon mỉm cười. Thật sự nụ cười của cô ấy rất đẹp, khiến cho tôi thoáng chốc đã quên đi suy nghĩ vừa mới le lói trong lòng.
"Đúng là cuộc sống của ngôi sao lớn có khác," Ha Yeon vừa nói vừa chỉnh lại khăn quàng cổ giúp tôi, "Oppa, phải cố lên nha."
"Được rồi," Nhẹ hôn một cái lên trán cô ấy, "Thỉnh thoảng sẽ tới thăm em."
Tôi ngồi trên xe lặng im ngắm nhìn cảnh vật méo mó lao vùn vụt qua khung cửa, giống như đang đuổi nhau mà chạy mãi chạy mãi.
Nghĩ tới chuyện hôm qua khiến trong lòng tôi cảm thấy thật ấm áp, nhưng rồi càng lúc càng bực bội.
Ngồi một lúc tôi liền nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút. Gần năm giờ sáng mới về được tới kí túc mà hiện tại đã phải ngồi trên xe hơn hai tiếng để đi tới nơi biểu diễn. Thật sự khiến người ta mệt mỏi.
Nhưng chỉ một chốc bên cạnh lại truyền tới tiếng ho khan.
Tôi bực bội mở mắt ra nhìn.
"Làm ồn cậu nghỉ ngơi sao?" Người kia luống cuống hỏi.
Không để ý tới cậu ta nữa, tôi nhắm mắt xoay người tiếp túc ngủ.
Thật sự là... nghĩ đến chuyện lúc trước lại bực bội. Lúc xuất phát, Sungyeol lên xe đầu tiên cho nên ngồi ghế phụ cạnh tài xế, coordi noona cùng hai nhân viên nữa như thường lệ ngồi ghế cuối cùng, tiếp theo là đến Howon và Dongwoo, chỉ còn lại hàng ghế ngay sau Sungyeol. Ngồi yên vị rồi, quay đầu lại đã thấy Woohyun đứng bên ngoài, nhìn chỗ trống duy nhất trên xe vẻ mặt do dự vô tội càng khiến tôi ghê tởm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] TGCTYE - Gyuwoo
Fanfiction"Vì lý do gì mà thường cười nhiều như vậy? À... chính là..." Kim Sunggyu nắm chặt micro trong tay, đôi mắt sáng ngời nhìn ống kính camera. "Bởi vì lúc nào cũng muốn cảm ơn ông trời đã ban cho nhiều điều hạnh phúc đến thế." Nam Woohyun cúi đầu chỉnh...