Ngày hôm đó tôi bỗng nhiên sốt cao,qua hai ngày sau đều không thuyên giảm cho nên Myungsoo liền vội vã đưa tôi đi khám bác sĩ. Tới lúc đó mới biết được vết thương trên tay đa bị nhiễm trùng nặng.
Từ khi rời khỏi Seoul đến giờ tôi vẫn chưa từng tháo băng gạc ra, lại thêm mấy ngày vừa rồi thời tiết nóng bức như vậy, vết thương hẳn là nhiễm trùng rồi.
"Băng bó từ khi nào?"
"... Có lẽ là... gần hai tuần trước."
Tôi ngồi ở phòng khám nhỏ trong xóm, ngẩn người nhìn vị bác sỹ lớn tuổi xử lý miệng vết thương. Mà Myungsoo chỉ lẳng lặng đứng một bên không nói gì.
Đến khi bác sĩ đem băng gạc tháo xuống, có cảm giác như bàn tay Myungsoo đặt trên vai tôi cũng theo đó mà gồng cứng lên.
Tình trạng vết thương thực sự rất nghiêm trọng, chính tôi nhìn thấy còn có chút hoảng sợ nhưng trên hết vẫn là xấu hổ ___ vết thương như vậy, vừa nhìn đã biết là tạo thành như thế nào.
"Hừ, tuổi còn trẻ mà..." Vị bác sỹ lớn tuổi nhỏ giọng trách một câu.
"Anh, có đau không?" Myungsoo cũng hơi cúi xuống cẩn thận hỏi tôi.
Tôi chỉ biết lắc đầu, quả thật một chút sức lực để nói chuyện cũng không có. Cổ giọng giống như bị thiêu cháy, đầu óc cũng choáng váng gần như muốn nổ tung.
Vết thương đó, thực sự không có chút đau đớn nào. Chẳng qua hình dáng nó xấu xí không thể chịu nổi như muốn nhắc nhở tôi những chuyện đã qua.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Myungsoo lặng lẽ thở dài.
"Đều là tại em, nếu sớm phát hiện ra thì anh đã không ốm nặng như vậy."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy muốn an ủi, nhưng mí mắt nặng trĩu khiến một động tác này cũng thật khó khăn.
"Đừng nói mấy câu ngớ ngẩn như anh không sao hết."
Sau đó Myungsoo cũng không nói gì nữa, chỉ khe khẽ cắn môi vừa lo lắng vừa khổ sở.
Lúc ngồi trên giường bệnh truyền nước biển, tôi liền gom chút sức lực cố nói với cậu ấy. "Đừng quên gọi điện cho bác gái. Bác vẫn không biết hôm nay em ra ngoài đâu."
Cậu thiếu niên nãy giờ luôn im lặng cũng chỉ gật gật đầu chứ không lên tiếng đáp lại.
Tới khi đó tôi mới yên tâm nhắm mắt gục đầu xuống giường muốn nghỉ ngơi, không lâu sau lại nghe thấy người bên cạnh buồn rầu hỏi.
"Anh, có phải em rất ngu ngốc không?"
Cảm thấy có chút kì lạ, tôi ngay lập tức mở mắt nhìn cậu ấy. "Không a."
"Những chuyện anh đã trải qua, một chút em cũng không biết."
Đột nhiên nói tới vấn đề này khiến tôi không sao thoải mái nổi.
"Không biết cũng là lẽ đương nhiên thôi." Tôi lại nặng nề khép mắt lại.
Như thể nhận ra tôi đang mệt mỏi cho nên Myungsoo cũng không nói nữa. Chỉ một lát sau, tôi mới mơ hồ cảm nhận được cậu ấy cũng ngồi lên giường bệnh, đem tôi vùi vào trong lồng ngực.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] TGCTYE - Gyuwoo
Hayran Kurgu"Vì lý do gì mà thường cười nhiều như vậy? À... chính là..." Kim Sunggyu nắm chặt micro trong tay, đôi mắt sáng ngời nhìn ống kính camera. "Bởi vì lúc nào cũng muốn cảm ơn ông trời đã ban cho nhiều điều hạnh phúc đến thế." Nam Woohyun cúi đầu chỉnh...