Chương 19

993 87 2
                                    

Sau ngày đó Phương Vu liền triệt để biến mất, không còn thấy xuất hiện trong trường. Nhưng cũng không có bất cứ tin tức nữ sinh tự sát nào truyền ra ngoài.

Có người đoán Phương Vu thật sự nhảy lầu, chẳng qua là tin tức bị đè xuống. Cũng có người đoán Phương Vu chưa kịp nhảy lầu đã bị Hạ Phong ngăn cản.

Chỉ có nàng biết Phương Vu chỉ đơn thuần rời khỏi thành phố này. Ngày đó Trữ Cửu ngừng tay. Bằng không với tính cách của nàng, làm sao có thể để yên cho người khác dùng việc nhảy lầu đến uy hiếp bản thân. Trữ Cửu sẽ không thỏa hiệp. Nàng sẽ đứng một bên mắt lạnh nhìn người đó nhảy xuống, không can ngăn, không khuyên bảo.

Đó mới chính là Trữ Cửu.

Cẩn thận ngẫm lại, chính mình giao du với Trữ Cửu có phải cũng rất tồi tệ hay không?

Trữ Cửu cười tự giễu, không thèm phản bác lời nói của nữ sinh. Di động trong tay nàng đột nhiên vang lên, vẻ mặt vốn mang ý cười của Trữ Cửu trong nháy mắt trở nên càng thêm nhu hòa. Nàng nhẹ nhàng mở khóa di động, sau khi nhìn thấy tin nhắn thì giơ tay, xoay người đối mặt nữ sinh.

Nữ sinh một tay thả rèm, nghiêng đầu cười, thầm đếm mấy giây mới chậm rãi mở miệng, "Phí an ủi cũng thật hào phóng, tùy tiện bị mắng vài câu đã được bồi thường mấy trăm ngàn. Trữ Cửu, hay là lần sau cô vu hại tôi đi."

Trong giọng nói của nữ sinh mang theo ý cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ kia khiến Trữ Cửu nhíu mày. Nàng lạnh lùng đáp: "Cô nghĩ bản thân đáng giá sao?"

Tuy hiểu rõ cái này chỉ là diễn trò, thế nhưng nghe nói như vậy, nữ sinh vẫn hơi ngây người. Nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần, giả bộ thương tâm trả lời, "Cô nghĩ tôi không đáng giá? Trữ Cửu, lời cô nói cũng quá đau lòng."

"Rốt cuộc cô muốn làm gì? Ban đầu kêu người bỏ dây chuyền vào hộc bàn Tô Diệp, sau đó buổi trưa đợi Lục Minh Thuần rời đi, lại nhân diệp Tô Diệp ngủ kêu người trộm dây chuyền của Lục Minh Thuần ném vào sọt rác. . ."

"Thủ đoạn của cô vốn dùng để cô lập Tô Diệp, khiến Tô Diệp sản sinh khoảng cách với bạn cùng lớp. . . Thế nhưng sau đó lại kêu dừng, cô làm thế là vì Ôn Lam hay vì Hạ Phong? Chắc là Ôn Lam rồi, lúc cô chen ngang Hạ Phong còn chưa tới."

"Trữ Cửu, tôi không hiểu."

"A ——"

Một tiếng động nhỏ vang lên, nối liền bởi tiếng bước chân gấp gáp. Nữ sinh trong phòng nghe được âm thanh chạy trốn mất trật tự lập tức ngừng nói. Nàng mở cửa nhìn ra, chỉ thấy xa xa có một bóng người mặc đồng phục cao trung Mận Gai đang chạy xuống cầu thang. Đợi đến khi bóng lưng kia hoàn toàn biến mất, nữ sinh mới một lần nữa đóng cửa.

"Trữ Cửu, tại sao cô muốn cô ta nghe được những lời này? Tại sao muốn cô ta biết chân tướng? Trữ Cửu, tại sao cô muốn chủ động tặng nhược điểm của mình cho người khác? Việc này rõ ràng không có lợi gì đối với cô không phải sao?"

Chỉ cần nữ chủ sống tốt, nàng không sống tốt thì có sao? Có được sẽ có mất, nàng chỉ hi sinh danh dự, nhưng thu hoạch được thứ so với danh dự còn quan trọng hơn nhiều, như vậy tại sao nàng không thử trả giá? Nàng hiểu rõ việc mình làm là sai. Nhục nhã cô như vậy, nàng cũng phải trả giá gì đó mới được.

[Bách Hợp] [Edit] Làm Nữ Phụ Thật Không Dễ - Tiểu Tiên QuảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ