"-Em chỉ xứng đáng nhận đồ bố thí từ tôi"
Cô ngơ người sau câu nói của anh, anh cứ thế bỏ đi trên người chỉ có chiếc áo thun cộc tay giữa trời lạnh. Cô đứng chôn chân thẩn người ra cười cũng không phải cười cũng không phải khóc
- Bố thí??? Loại gì chứ??? - Cô cười to một cách ngớ ngẩn nhưng hai dòng nước mắt lăn dài trên má
- Anh nói anh sợ tôi khóc nhưng anh lại đến đây làm tôi khóc đó thằng khốn - Cô lớn tiếng mặc cho xung quanh không ai nghe cô nói cả. Cô người khuỵu xuống ghế dẫm chân lên áo của anh mà chà thật mạnh như đang chà lên lời nói cay nghiệt từ anh mà kìm nén nước mắt đang chảy dài trên má.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiệc thăng chức của cô được tổ chức tại một nhà hàng lớn thật sang trọng, hôm nay anh không bận gì nhưng lại không muốn đi vì anh chẳng muốn đối mặt với cô, anh đi vòng vòng trong nhà phân vân không biết mình có nên đi không rồi anh dừng chân trước cửa phòng toan là sẽ bắt chuyện với cô nhưng anh nghe được giọng cô bên trong đang nói chuyện điện thoại
- Juyeon à, anh tới chổ cũ đón em nhé, hôm nay em mặc đồ hơi hở một chút nên không muốn đi xe bus đâu - giọng cô nũng nịu làm nũng khiến anh điên tiết lên, anh đạp cửa thật mạnh rồi bất ngờ trước diện mạo cô lúc này. Cô mặc một chiếc đầm đen ôm thân trên xòe ở bên dưới tay dài nhưng lại khoe toàn bộ đôi vai trần của cô điểm thêm mái tóc đen dài xoăn nhẹ phần đuôi trông cô quyến rũ vô cùng, thường ngày anh chỉ thấy cô mặc đồ công sở đi làm nên không nghĩ cô có thể mặc đồ như vậy
- Em đi đâu????
- Tiệc công ty, anh biết mà sao còn hỏi - cô đưa mắt ngơ ngác nhìn anh
- Thay đồ đi
- Tại sao? còn anh nữa không đi sao?
- Tôi không thích đi cũng không thích em mặc đồ như vậy
- Anh đừng lên cơn nữa, để tôi yên - cô nói rồi bước vội qua anh
- Em mặc như vậy cho Juyeon xem phải không, hay lại muốn quyến rũ thằng đàn ông khác - anh nói vọng theo dáng cô đã bước ra cửa khiến cô đứng lại, cô quay lại nhìn anh không nói gì rồi mang dày bỏ đi để anh như con nít bị giành mất kẹo mà đấm đá vào tường.
Anh trở về KTX hy vọng nói chuyện với mọi người sẽ quên đi cái bực tức trong người thì đã bị J-Hope chặn lại
- Anh à, cho bọn em nghe nhạc mới của anh đi
- Thôi anh mệt lắm - Anh lắc đầu đẩy J-Hope qua một bên
-Dạo này em ngủ nhiều vậy thì mệt cái gì - Jin lên tiếng khiến anh không thể trả lời được hơn. Như một thế lực lạ Jin luôn khiến anh phải im lặng nghe lời khi Jin lên tiếng, anh dẫn mọi người về nhà rồi lên phòng làm việc mở cửa bật to nhạc để mọi người ngồi bên dưới có thể nghe thấy
- Có rượu này - Jungkook lên tiếng khi đang lục lọi tủ lạnh
- Con bé lại mua rượu nữa rồi - Yoongi ngán ngẩm đi vào bếp
BẠN ĐANG ĐỌC
Mệnh
FanficNếu đinh mệnh đã sắp đặt ta đến với nhau thì đừng làm tổn thương nhau Anh có thể quên em nếu anh muốn riêng em vẫn sẽ đợi anh