Đi thăm hàng xóm

314 29 26
                                    



Cả xóm Mạng Nhện có tổng cộng 20 Honmaru, kết hợp nhà Kebiishi, khu đấu tập,... phân bố rải rác trong hệ thống giao lộ đan xen dày đặc.


Rất hiếm người, hoặc không ai có ý nhắc đến Honmaru 20- bản doanh cuối cùng xuất hiện. Người ta đồn rằng chủ nhân nơi đó là một cô gái trẻ, vì lí do bí ẩn ngay ngày đầu tiên nhậm chức, đã bị chính thanh khởi kiếm tự tay chọn tàn sát đẫm máu. Xác cô không bao giờ được tìm thấy. Linh hồn oan uổng bám víu trần thế, niệm lực tạo ra những ma kiếm nô lệ suốt đời.


Cửa Hon-20 trùm vẻ im lìm tang tóc. Konosuke phụ trách được cho biết đã phát điên.


---

Chuyện xảy ra vào một ngày cuối xuân, khi Hasebe Hon-19 nhận thấy chủ nhân đ*o giờ đi thăm hàng xóm. Cứ thế này, chẳng mấy chốc người ta sẽ quên luôn vị hiền nhân tên Hirato. Chuyện hệ trọng vậy sao có thể không đả động, nhất là khi ai đang giữ cương vị cận thần.


"Chủ nhân. Hôm nay ngài rảnh phải không? Chúng ta cùng đi thăm các bản doanh khác nhé."

Nghiêm cẩn quỳ trước người đang đọc sách, đề nghị.

"Không." Đáp lại khước từ thẳng thừng.


Thần giả trở mình duỗi chân, ngáp dài lật quyển dou-r18. Chẳng mấy khi hắn được ngày nghỉ nên lúc này sẽ để con lười cơ hội lên ngôi. Dùng chân cắp túi bánh mì lăn lóc, thằng không buồn động tay gặm nguyên ổ, vừa nhai vừa đọc.

"..."


...

Tóm lại Hasebe sau đó dùng đủ thủ đoạn từ đe dọa (không giúp phê chiến tích) đến năn nỉ ỉ ôi, lôi kéo, dụ dỗ,...mà vị kia không thèm động thân nhích lấy 1 nano*. Chiến tuyến giằng co, cuối cùng ngã ngũ khi Hà tung tuyệt kĩ bao năm ấp ủ- Khóc- ra dụ saniwa.


Có câu: "36 kế, khổ nhục chi thượng (?!)"


"Ư..Hức hức hức... Chủ nhân ..ngài ...không còn thương(?) tôi nữa rồi!" Một giọt, rồi hai giọt tuôn rơi. Nước mắt lã chã đua nhau tràn đê như mưa rào đầu hạ. Ai nghe không khỏi thương cho vị nữ (?) chính ngôn tình, bị chàng trai mình tin tưởng phản bội? Sắt đá? Không! Còn có thể thờ ơ thì các hạ vốn đã không thuộc nhân loại cmnr.


Và Saniwa cuối cùng quay lại. Ánh mắt ngài ẩn sau cặp kính, xoáy sâu vào đả đao không rõ cảm xúc. Giọng trầm thấp cất lên như gió thoảng nâng lấy cơn mưa. Tiếc thương từng giọt nghiêng mình hiến thân mặt đất.

"Từ đây ta vẫn ngửi ra mùi hành thơm lừng Hà ạ. Đi rửa tay đi." Và người cười.


---

Sau khi Shokudaikiri đưa Hasebe lên cơn trụy tim vào phòng y tế. Hirato lếch thếch vác túi quà được chuẩn bị, bắt đầu sự nghiệp 'hỏi thăm'. Hắn không khai mình mắc bệnh mù đường, nên dự định sang phá bản doanh nào gần địa vực.

[TouRan] Bản doanh mất nết|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ