Trăng khuyết
Tác giả: Tịch Dương
"Trăng tròn rồi lại khuyết,
Nhân thế mãi đổi dời,
Đời người như giấc mộng
Thoảng một cánh hoa rơi..."
Năm ấy tuyết rơi dày hạt, những người già trong thôn nói những trận tuyết lớn đầu mùa là báo hiệu cho những ngày đông khắc nghiệt.
Thủy Nương không ngừng xoa xoa hai tay vì lạnh. Trời đã dần sẩm tối, những người thôn dân đi cùng đã tản mác về hết, nhưng nàng vẫn nán lại một chút, mong mỏi có thể tìm thấy thêm thảo dược nào đó để có thể kiếm thêm chút tiền. Hoa Nương tỷ tỷ sắp thành thân, nhưng trong nhà tiền cũng không còn nhiều, nàng lại không nỡ nhìn tỷ tỷ tủi phận nên đành theo những người thôn dân lên núi Thanh Sơn hái thảo dược đem lên trấn trên bán.
Mải miết tìm kiếm, Thủy Nương không để ý trời đang sầm sập tối nhanh. Đến khi nàng ngẩng đầu lên, ánh trăng tròn vành vạnh đang rực rỡ trên đầu. Men theo lối mòn cũ, nàng tìm đường xuống núi.
Bỗng nhiên, nàng ngửi thấy mùi là lạ. Một cỗ tanh tanh của máu xộc vào mũi nàng, làm nàng e sợ co người lại, run rẩy nhìn xung quanh. Dưới ánh trăng rạng rỡ, có tiếng rên khe khẽ vang lên. Không khó để nàng tìm thấy nguồn gốc của âm thanh ấy, đó là một nam nhân, một thân trang phục đẹp đẽ nhuộm một màu đen sẫm của máu. Hắn đang ôm vết thương không ngừng chảy máu, mê man rên rỉ.
Ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhờ ánh trăng sáng, nàng tìm thấy mấy cây thảo dược cầm máu trong giỏ trúc, nhanh chóng băng bó lại cho hắn. Vết thương rất sâu, màu máu đen trên cánh tay trắng bệch đến ghê người càng thêm nổi bật.
Không nỡ bỏ lại một mình hắn ở trên núi, mùi máu tanh nồng thế này chắc chắn sẽ dụ bầy sói đến, nhưng một mình nàng cũng không thể đem hắn xuống núi được. Suy đi tính lại, nàng tìm một hang động khô ráo gần đấy, rồi cố hết sức đỡ hắn vào trong. Đốt lên một đống lửa, xoa xoa hai tay đã lạnh cóng, nàng mới an tâm được chút ít. Người bên cạnh vẫn mê man như cũ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Nhìn qua vết thương đã được xử lý tạm ổn của hắn, nàng ôm một bụng lo lắng mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy đã là sáng sớm, nam nhân nằm gần đấy vẫn đang mê man rên rỉ. Khi xem xét vết thương trên cánh tay hắn, nàng chợt nhận ra hắn nóng một cách lạ thường. Một mình nàng đến dòng suối cách đấy không xa, múc đầy một bình nước mang về, rửa sạch vết thương rồi giã nát mấy thảo dược hạ sốt, vắt lấy nước cho hắn uống. Xoay sở mãi đến khi mặt trời lên cao quá đỉnh đầu mới xong, nàng tìm tùy tiện mấy quả dại ăn được để lót dạ. Nhìn nam nhân bên cạnh, nàng chợt thở dài. Tỷ tỷ ở nhà chắc đang vô cùng lo lắng, nhưng nàng không thể bỏ mặc một mình người này đang bị thương ở đây.
Giaỳ vò suốt bốn ngày, thì nam nhân ấy cũng tỉnh lại. Nhưng hắn lại không hề nói gì, chỉ yếu ớt tựa lưng vào vách hang, nhìn nàng phân loại mấy loại thảo dược mà nàng tìm thấy ở gần đấy.
Dai dẳng suốt tám ngày, hắn đã có thể đứng dậy bước chậm rãi men theo vách hang. Nhìn nam nhân trước mắt, nàng thở dài buông quả dại trong tay xuống:
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoản văn
Short Story✔️Đoản sưu tầm ở nhiều nơi ✔️Sẽ ghi tên tác giả hoặc nguồn truyện ✔️Lịch đăng: Không có 🌹Thanks for reading🌹