113

6.4K 90 0
                                    

Hứa Tĩnh Hàm, bị người khác khinh thường như vậy, bị người ta đuổi đi rất xấu hổ, rất đau khổ đúng không? Tại sao, tại sao tình nguyện sống những ngày như vậy mà không chịu bỏ đứa bé quay về phục hôn cùng anh? Anh thật sự không đáng một đồng? Cộng thêm biệt thự kia, cộng thêm thân phận cao quý, cuộc sống xa hoa, cũng không bằng một Hạ Ánh Hi sao?

Hắn không thiếu đàn bà, thật sự không thiếu. Người phụ nữ như vậy hắn cũng không cần, bây giờ hắn chỉ muốn lấy lại đứa con của mình, chỉ làm chuyện con cháu Ngôn gia nên làm. Ngôn Lạc Quân ở trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại.

Bạch Ngưng cúi đầu, cắn đôi môi sắp rỉ ra máu.

Nhìn cô, Hạ Ánh Hi suýt chút nữa kích động ôm cô vào lòng, kiên quyết nói cho cô biết: Anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em, vĩnh viễn sẽ không để em cô đơn!

Nhưng anh biết làm vậy rất có lỗi với cô. Nếu như anh coi cô như Bạch Ngưng, nếu như anh chỉ muốn tìm kiếm bóng dáng Bạch Ngưng trên người cô, anh nghĩ cô không cần loại tình cảm thế thân đó.

"Xin lỗi." Cô nói.

"Không sao đâu, ăn cơm đi." Hạ Ánh Hi kéo cô ngồi xuống.

Cô ngồi xuống, chiếc đũa cắm trong bát nhưng dường như không gắp nổi cơm.

Hạ Ánh Hi nói: "Đừng để ba mẹ tôi ảnh hưởng đến cô, được không?"

Bạch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu.

Muốn có tôn nghiêm của mình trước mặt Ngôn Lạc Quân, cái giá là cô không thể mở miệng nói với Hạ Ánh Hi, nói với cha mẹ Hạ Ánh Hi là: Tôi không cần làm phiền các người.

Bước ra khỏi căn phòng này, cô không biết nên làm thế nào, không biết vận mệnh của đứa bé trong bụng sẽ ra sao.

Nó còn chưa được hai tháng.

Mới rời khỏi căn biệt thự kia có mấy ngày cô đã không chịu nổi, ngay cả nuôi sống bản thân còn không được, cô lấy cái gì mà nói: Tôi muốn giữ đứa con của tôi?

Bạch Ngưng không trả lời, Hạ Ánh Hi cũng không biết nói gì. Nhưng anh hiểu rõ anh không muốn cô đi.

Buổi chiều hôm sau, sếp của anh gọi tới, bảo Hạ Ánh Hi về sở một chuyến.

Nhìn thấy Hạ Ánh Hi từ trong ngõ hẻm đi ra ngoài, người đàn ông trung niên mặc tây trang rút điện thoại ra.

"Tổng giám đốc, thằng nhóc kia đi rồi."

Hạ Ánh Hi từ trong ngõ hẻm đi về phía trạm xe buýt, đứng chờ mười lăm phút rồi lên xe, vợ chồng Hạ Sùng Vân cũng từ trên xe đậu bên đường đi xuống.

Vợ chồng Hạ Sùng Vân đi lên tầng cũng là lúc chiếc xe màu đen bóng loáng sạch sẽ của Ngôn Lạc Quân chầm chậm lái tới. Ở cái nơi dơ dáy bẩn thỉu nhỏ hẹp ngay cả trạm xe buýt cũng chỉ có hai tuyến này, chiếc xe của hắn vô cùng bắt mắt.

Cửa bị gõ vang, Bạch Ngưng đứng sau cửa cẩn thận nhìn qua khe cửa, nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây.

Cô biết đó là khăn quàng cổ của giáo sư Nguyễn.

[Hoàn]Cô vợ nhỏ của tổng tài(Xuyên không, Trọng sinh,18+, hiện đại, ngược,)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ