136

5.4K 59 0
                                    

Hai người cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, anh đột nhiên hỏi: "Tĩnh Hàm, còn nhớ khi chúng ta ở biển Aegean, em đã nói gì với anh không?"

Bạch Ngưng hồi hộp nắm chặt chăn, cố hết sức lấy lại tinh thần, trả lời: "Tôi nói, chuyện quá khứ đều đã qua rồi."

"Em nói, em vĩnh viễn sẽ không lừa anh, chúng ta còn cùng nhau ở du thuyền kêu to ' em/anh yêu anh/em ', cùng nhau ước hẹn trăm năm, còn cùng nhau. . . . . ."

"Tôi nói, quá khứ đều đã qua, tôi không còn yêu anh nữa, người tôi yêu là Ngôn Lạc Quân!" Bạch Ngưng khẳng định nói.

"Chúng ta chưa từng đi biển Aegean." Quan Thừa Diễm nhìn cô, chậm rãi nói.

Bạch Ngưng cứng đờ, nhìn thẳng về phía anh.

"Em. . . . . . Không phải Tĩnh Hàm, đúng không?" Anh hỏi. Vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng mình căng thẳng đến mức nào.

Chuyện lạ lùng như thế thực sự không thể tin nổi, anh nghĩ chẳng lẽ mình sẽ gặp chuyện chỉ có như trên ti vi kia sao, phải chăng có nguy hiểm đang chờ anh sao. Nhưng anh không kiềm chế được, không kiềm chế được mà nửa đêm nửa hôm tìm hiểu đến cùng.

Cô quả nhiên ngây ra, khuôn mặt trắng bệch.

"Anh. . . . . . Tôi không hiểu anh vừa nói gì?" Cô khó có thể tưởng tượng có người lại đoán ra.

Quan Thừa Diễm nói: "Em và cô ấy có rất nhiều bất đồng, thật sự là hai người khác nhau. Dĩ nhiên, việc này cũng không đủ để anh khẳng định, trong lòng anh chỉ thấy vô cùng kỳ lạ. Cho đến khi anh nhìn thấy tờ giấy này." Anh lấy ra một tờ giấy viết thư, đưa cho cô.

Bạch Ngưng gần như run rẩy nhận lấy tờ giấy.

Là một phong thư, hoặc nên nói là một đoạn tự sự:

Thật xin lỗi, em lại cho người tặng quà anh rồi. Em nhớ anh đã nói anh rất ghét điều đó, vậy mà em vẫn không kiềm chế được không ngừng tặng anh, nhưng em thật sự không muốn anh ghét em...

Cũng may, có lẽ đây là lần cuối cùng.

Lần cuối cùng, anh vui không?

Em nghĩ chắc anh rất vui.

Em là người rất phiền phức, rất đáng ghét, luôn khiến người khác phát điên.

Ha ha, anh nhất định cũng nghĩ như vậy, nhất định hi vọng đồ điên như em sẽ không say đắm anh nữa, không cần yêu anh đến chết đi sống lại nữa.

Thật ra thì em cũng muốn vậy, em và anh đều có suy nghĩ giống nhau. Nhưng mà em không có bản lãnh đó, em không kìm chế được mình.

Em cho là em rời khỏi anh, rời khỏi làng giải trí, có một người chồng cùng với một đứa con, biết đâu sẽ từng chút từng chút quên anh, hoặc có thể sẽ không yêu anh điên cuồng như thế nữa.

Nhưng em phát hiện, em đã hết thuốc chữa rồi, em không thoát khỏi anh được, dù làm cách nào em cũng không thoát khỏi dục vọng muốn dây dưa cùng anh.

Em đã yêu đến mức quên đi chính mình, đã yêu đến phát điên.

Anh lại dùng sự đa tình của mình xé nát chút tình cảm của em còn xót lại trên người anh.

[Hoàn]Cô vợ nhỏ của tổng tài(Xuyên không, Trọng sinh,18+, hiện đại, ngược,)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ