Chapter 11: Reward (1)

69 3 0
                                    

Ánh trắng vắng lặng chiếu qua mành cửa sổ bệnh viện. Sephiroth đi bộ một cách tự hào và tự tin, không một chút tức tối trong hành lang, giống như đang băng qua ánh trăng và bóng tối. Chỉ vài phút trước, hắn vừa chuyển những cái hộp màu cuối cùng tới đích đến của chúng trong bệnh viện. Ít nhất hắn cũng thấy tự vừa lòng với công việc. Không chỉ vì hắn đã không phạm phải sai lầm nào, mà hắn còn thường xuyên được nhiều y tá thưởng cho bánh tự làm để cổ vũ hắn. Một y tá đã mua bánh cho hắn. Ngay lập tức, người đàn ông tóc bạch kim biết lát niềm vui nhỏ được mua từ cửa hàng: nó có vị dầy dặn và bông nhung, có một tí ti vị ẩm và ngọt.

Một lần nữa, hắn đếm số cửa phòng khi hắn đi qua: 504; 505; và 506-văn phòng của Rej. Sephiroth gõ lên cánh cửa gỗ đã đổi màu và chờ đợi phản ứng. Y tá và các khoa đã rời bệnh viện về nhà với gia đình họ từ lâu. Sephiroth nhận ra Rej vẫn còn ở lại chỉ vì hắn.

- Mời vào – Tiếng đáp ứng vang lên mất một lúc.

Chậm rãi và cẩn thận, Sephiroth mở cửa phòng của vị bác sĩ. Khác với ánh đèn mờ trong hành lang mà vị chỉ huy vừa đi qua, văn phòng của Rej sáng choang ánh sáng nhân tạo. Vị bác sĩ quay lại đối diện với người đàn ông.

- Tôi không ngờ cậu làm muộn thế này – Ông cười khúch khích – Chắc cậu đã hoàn thành hết việc rồi phải không?

Sephiroth gật. Hắn đã hoàn thành mọi việc được giao trong hôm nay. Cơn đau âm ỉ sau lưng nhắc nhở hắn chuyện đó.

Rej rút ra một phong bì nhỏ từ túi và đưa cho người đàn ông tóc bạch kim. Sephiroth giơ tay ra cầm, nhưng Rej không buông tay:

- Chăm sóc cho cô ấy, nghe chưa? Tôi có thể đảm bảo cậu sẽ không tìm được cô gái nào khác giống cô ấy.

Mông lung, Sephiroth lấy phong bì khỏi sự kìm giữ của Rej khi vị bác sĩ kết thúc câu nói. Có một cảm giác căng thẳng trong phòng, dù Sephiroth không thể gọi tên nó, hắn biết nó nặng hơn bình thường.

Khuôn mặt Rej khẽ giãn ra:

- Tôi không định khiến nó nghe có vẻ hăm dọa như vậy – Ông thú nhận – Khi hai người được mang đến đây lần đầu tiên, tôi đã có thời gian nói chuyện với Aerith. Dù cô ấy từ chối nói cho tôi biết về thân thế của cậu, nhưng cách cô ấy nói về cậu giúp tôi nhận ra cô ấy tốt bụng và quan tâm không thể tưởng. Việc chăm sóc cho cậu không giúp cô ấy thu được phần thưởng gì, cậu cũng nhận ra được. Mà cậu, cũng không nhận được gì trong khi làm bạn đồng hành với cô ấy.

Sephiroth ngừng lại để suy nghĩ về nó. Điều vị bác sĩ nói không phải thật dù chỉ một chút. Cô gái hoa đã mời hắn sống cùng cô; phần thưởng cho việc chăm nom hắn là sự đồng hành của hắn. Đó là điều cô ấy muốn, và đó là thứ hắn cung cấp cho cô mà không thực sự nhận thức được nó. Trong khi sống chung, Sephiroth đã học nhiều điều mà không hề chần chừ lấy một giây, như nấu ăn và dọn dẹp hàng ngày. Trong khi ở trong quân đội, Sephiroth chưa từng bận tâm đến những thứ như nồi niêu xoong chảo. Hắn có thể dễ dàng giết một con quái trong rừng, lột da xẻ thịt nó, và nướng trên lửa lớn hắn tạo ra bằng cách dùng materia. Hắn chưa từng thất bại. Đồ ăn được nấu chín và được chuẩn bị ngon hơn nhiều bất cứ thứ đồ gì hắn từng giết và ăn như một người tiền sử. Ngoài ra, có vài loại quái vật, việc lột da chúng khá vất vả, đặc biệt là với một thanh katana dài. Thoát khỏi hồi tưởng, Sephiroth nhìn lại vị bác sĩ. Mặt Rej đột nhiên trầm ngâm:

[TRANS] [FINALFANTASY VII] [Aerith/Sephiroth] Unspoken - mihoyonagiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ