Chapter 44: Diary (3)

20 1 0
                                    

Mùng 8 tháng 5

Đây là vài điều tôi có thể viết với đôi tay run của mình, những điều có thể hợp lí với bất cứ ai khác ngoại trừ tôi.

Tôi đã gặp hai người bạn của cô gái hoa, một cô gái ninja nhỏ và một cựu lính Turk.

Hóa ra người lính già của Shinra từng quen biết mẹ tôi. Thực tế có vẻ anh ta từng yêu bà ấy rất nhiều.

Tóm tắt câu truyện dài, tôi đã gặp mẹ mình hai đêm trước. Mộ của bà được làm từ pha lê.

Tôi vẫn không chắc chắn mình nên cảm thấy thế nào bây giờ. Tim tôi tràn đầy buồn đau và tức giận, bởi vì bà ấy chưa từng xuất hiện vì tôi khi tôi cần bà ấy như hầu hết những đứa trẻ có thể nhớ về mẹ chúng, nhưng không hiểu sao tôi được lấp đầy bởi một chút cảm giác được an ủi khi biết sự thật về quá khứ của mình. Không phải là cảm giác an ủi đích thực, chắc mọi người đều biết, giống với cảm giác nhẹ nhõm nhiều hơn, như thể thứ gì đó chôn sâu đã được vứt bỏ khỏi ngực tôi.

Cả cuộc đời mình tôi đã được nuôi dưỡng bởi dối trá nối tiếp dối trá. Sự thật, phải thành thật, như dội một xô nước lạnh vào tôi với tốc độ gần bằng tốc độ âm thanh. Tôi là kết quả của một thí nghiệm quái đản và một tình yêu không được đáp lại, không phải của những ống nghiệm và kiến tạo DNA thủ công.

Bà ấy thật xinh đẹp. Không nghi ngờ vì sao lính Turk say mê bà ấy nhiều như vậy.

Hoàn toàn khác xa với Jenova, thứ thích thu lợi từ bản thân tôi.

Tôi đã khóc lần đầu tiên tôi có thể nhớ được. Tôi khóc cho bà ấy và cho quá khứ, và chắc cũng cho tôi, hai đêm trước. Mọi thứ vẫn quay cuồng mới mẻ trong đầu tôi.

Vẫn thấy đau. Sự thật đau muốn chết.

Ngày 13 tháng 5

Chúng tôi tổ chức một tiệc sinh nhật muộn cho cô gái hoa. Tôi mua cho cô ấy một cái nhẫn lồng vào một sợi dây chuyền, nhưng tôi rất không tin cô ấy hiểu được ý nghĩa sâu xa trong món quà. Tôi biết cô ấy không phải người thích những vật dụng vô dụng thái quá, nhưng tôi có cảm giác chiếc nhẫn là món quà thích hợp để mua tặng cô ấy. Tôi nghĩ có người đã bảo tôi nên làm theo trái tim mình.

Cô ấy đeo nó quanh cổ trông rất đẹp. Rất hợp, thật sự. Một chiếc nhẫn thường có ý nghĩa là biểu tượng cho một hành trình không bao giờ kết thúc: cuộc sống, nếu muốn. Mỉa mai làm sao khi tôi mua cho cô ấy một món quà như vậy trong khi cuộc sống của chúng tôi được liên kết rất chặt chẽ. Tôi không nói đến vài trường hợp liên quan đến sống và chết mà chúng tôi trải qua với mạng sống của chúng tôi được kết nối với đối phương một cách bắt buộc, mà đúng hơn là việc giữa cô ấy và tôi có vẻ đã hình thành thứ khác: tình bạn, sự thấu hiểu, và lòng tin sâu sắc.

Nhưng tôi vẫn lo lắng. Kể cả nếu cô ấy biết được cảm xúc thật sự của tôi, liệu tôi có thể giữ nó trong mình để luôn luôn khiến cô ấy hạnh phúc không?

Ngày 16 tháng 5

Chúng tôi chấn động khi nghe tin tên đần lại đang sát sau đuôi chúng tôi, vậy nên chúng tôi bỏ lại những người bạn của cô gái hoa và lên đường ra khỏi thị trấn với lời hứa sẽ sớm trở lại viếng thăm lúc nào đó. Tôi nghĩ cô ninja muốn có cái cớ khác để tổ chức tiệc lần nữa, và tôi không thể trách cô ấy. Những bữa tiệc từ đêm hôm trước, well, khá thú vị.

[TRANS] [FINALFANTASY VII] [Aerith/Sephiroth] Unspoken - mihoyonagiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ