Con đường trở lại cabin ít nhất khá yên tĩnh. Tiếng dế rả rích đồng hành cùng hắn suốt chặng đường. Chúng không xét đoán hắn, đáp lại, hắn cũng không quấy rầy chúng. Cho phép chúng chơi bản nhạc của mình, hắn chậm bước và tận hưởng dàn nhạc tí hon chơi cho hắn trong ánh trăng. Bãi cỏ cạnh đường vẫn ướt như khi hắn rời đi sáng nay, lần thứ hai trong ngày, Sephiroth mừng vì đôi ủng cao của mình.
Hắn dừng lại khi cabin ở trong tầm mắt. Đèn ngoài nhà vẫn bật, đem lại ánh sáng đến trên mặt đất tối đen. Một bóng dáng ngồi khép nép trên gốc cây mà Sephiroth đã chém đứt một ngày trước. Vị chỉ huy có thể nghe thấy tiếng hít vào dồn dập, hắn nhanh chóng dựng lên cảnh giác. Chuyện gì đang xảy ra?
Sephiroth tiếp cận khoảng rừng trống một cách lo lắng, thận trọng hơn vì hắn đã để Masamune ở chỗ của nó đằng sau tủ áo choàng gần cửa. Cúi thấp mình và bước nhẹ, hắn luồn lại gần hơn để nhìn rõ hơn bóng người đang run run trên gốc cây.
Chỉ mất vài phút để hắn nhận ra đó là ai, Aerith đang ngồi trên gốc cây. Quay lưng lại với hắn, tay che mặt, và đang chảy nước mắt.
Bước nhanh ra khỏi bóng tối, Sephiroth tiếp cận khoảng đất trống. Tiếng cành cây lạo xạo dưới chân bởi đôi ủng cỡ lớn của hắn khiến Aerith đang khóc nhìn lên bóng người ngược sáng. Hắn nghe thấy tiếng nấc của cô gái hoa khi cô quay lại xem ai vừa xâm nhập vào khu vườn nhỏ của cô.
Vị chỉ huy đứng như tượng đá, túi giấy nhỏ có nơ buộc nằm gọn bên trong được nắm chặt trong đôi tay mạnh mẽ của hắn. Đột nhiên, gần như trong cơn tức giận dữ dội, hắn rút quyển sổ của mình ra khỏi túi; đi đến gần hình dáng đang ngồi của Aerith, hắn đưa cô thông điệp.
'Ai khiến cô thế này?'
Aerith tò mò săm soi thông điệp viết tay của Sephiroth được viết trên mảnh giấy nhiều lần như thể cô không hiểu câu hỏi. Đột nhiên, mặt cô nhăn nhó, Sephiroth nhìn thấy lần đầu tiên, cô gái hoa hoàn toàn giận dữ. Ngạc nhiên, Sephiroth lui lại khi Aerith đứng lên đến gần hắn.
Cô cầm một bông hoa đã héo. Sephiroth nhìn bông hoa trước rồi đến người phụ nữ nhỏ nhắn cầm nó, rồi lại quay lại bông hoa. Hắn dần dâng lên lúng túng khi dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống khuôn mặt Aerith. Cô cầm bông hoa hắn để lại cho cô vào sáng nay. Nó có ý nghĩa như một thông điệp rằng hắn sẽ quay lại. Aerith hình như đã hiểu thông điệp của hắn hoàn toàn khác.
- Anh! Anh khiến tôi như thế này! Anh bỏ lại tôi! Không thể tin nổi! Không lời nhắn- không gì cả! – Nước mắt tiếp tục rơi xuống làn da như sứ của cô gái hoa – Tôi không biết có phải anh đã bỏ rơi tôi không, hay có phải anh phát ốm với tôi và rời đi trong một ngày! Làm thế nào tôi có thể biết được anh đang ở đâu? Tôi đã muốn vào thị trấn, nhưng tôi quá sợ hãi rằng anh đã thực sự bỏ đi! Sao anh có thể khiến tôi lo lắng như thế này?
Một cảm giác hơi lạnh quét qua các mạch máu của Sephiroth. Hắn đang trải nghiệm cái gì vậy? Là cảm giác tội lỗi khi khiến cô lo lắng vì hắn? Hoặc có lẽ là sự thật rằng cô đã đợi hắn cả ngày, và suốt đêm. Từ vẻ mặt cô, lo lắng là tất cả những gì cô làm hôm nay, ngoại trừ khóc lóc, tất nhiên. Hắn nên để lại một lời nhắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRANS] [FINALFANTASY VII] [Aerith/Sephiroth] Unspoken - mihoyonagi
FanficStory: Unspoken Storylink: https://www.fanfiction.net/s/2559663/1/ Genre: Romance/Adventure Author: mihoyonagi Rating: T Status: Complete Content: 51 chapters * ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ.