Chapter 45: Confession

31 1 0
                                    

Sephiroth dựa lên cửa để chống đỡ, Aerith tỳ chặt lên hắn. Hai tay cô bám chặt lấy hắn như thể hắn là thứ duy nhất duy trì sự sống của cô. Hắn có thể cảm nhận cơ thể cô run lên khi cô ấy lặp đi lặp lại những lời giống nhau vào vai hắn.

- Đừng đi! Làm ơn, đừng rời bỏ em!

Giọng cô như thì thầm, hầu như không thể nghe được ngay cả khi hắn đứng sát cô.

Cuối cùng, Sephiroth ép mình hít vào.

Máu trong mạch hắn chảy siết khắp người, khơi mào các giác quan của hắn trong khi mọi thứ tấn công dồn dập cùng lúc. Thế giới quay cuồng, hắn thấy mình đang ôm vai Aerith để chống đỡ.

Hắn nín thở lần nữa, hoàn toàn cứng người, khi hắn đợi cô nói cụm từ tê liệt tâm trí kia một lần nữa.

- Em yêu anh.

Sephiroth có thể thấy mình đang rơi. Đôi tay Aerith bấu vào vai hắn như đang cố đẩy hắn đứng thẳng. Chân hắn run lẩy bẩy bên dưới, và hắn thấy mình không thể điều khiển chúng bước một cách đúng đắn.

- Dựa vào em, chúng ta sẽ ngồi xuống sô pha.

Tê cứng, hắn làm theo những gì được bảo, chuyển đổi trọng tâm cơ thể để Aerith có thể đỡ hắn. Hắn mò mẫm đi theo cô đến sô pha và ngồi xuống, cúi người và vùi mặt vào hai bàn tay, cùi chỏ đặt vững trên đầu gối.

Cô giữ chặt bắp tay hắn, dựa sát lên hắn một cách âu yếm. Mặt cô vẫn vùi lên vai hắn dù cô đã ngừng nói từ khi họ ngồi xuống.

Chậm rãi, Sephiroth tìm trong túi áo và kiếm được sổ bút của hắn. Hắn đặt quyển sổ lên bàn cà phê, đặt khuỷu tay lên mặt gỗ để ổn định tay mình, và bắt đầu viết. Dù cơ thể vẫn run và tâm trí vẫn chạy đua, hắn ép bản thân viết trôi chảy.

Sau khi viết xong, hắn ngập ngừng đẩy quyển sổ đến cho Aerith.

Đôi mắt cô lưu luyến trên tin nhắn một lúc lâu, Sephiroth biết cô đang đọc di đọc lại.

'Sẽ không dễ dàng đâu, Aerith. Nếu chúng ta ở bên nhau, em sẽ không bao giờ được hạnh phúc. Chúng ta sẽ luôn luôn phải chạy đua và lẩn trốn: anh không thể ép buộc em vào một cuộc sống như chúng ta đang sống một thời gian dài đến giờ. Em thuộc về bạn bè em, về những người em yêu mến trước khi anh đánh cắp em.'

Sephiroth nhìn lông mày cô nhăn lại. Cô nhìn vào hắn, cơn tức giận dâng lên với một vẻ mặt phẫn nộ và không tin nổi:

- Anh là ai mà dám bảo em điều gì khiến em hạnh phúc?

Sephiroth buộc mình hít thở, dấu hiệu của sự giẫn nộ trong hắn. Đầu hắn bắt đầu tìm ra một lí do trong khi cố gắng trách mắng sự giận dữ đang chiếm lấy các giác quan của hắn một cách mạnh mẽ như vậy. Hắn viết một lời nhắn khác và chuyển nó cho cô.

'Vậy em đã hạnh phúc thế nào với sự hiện diện của anh tuần trước?'

Màu sắc hiện lên trên đôi mát cô:

- Thế không công bằng. Anh không biết những gì em đã trải qua.

Hắn cố làm nét mặt lạnh lùng khi nhướn một bên lông với lời thông báo của cô. Hắn chậm rãi nghiêng đầu, muốn cô nói tiếp.

[TRANS] [FINALFANTASY VII] [Aerith/Sephiroth] Unspoken - mihoyonagiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ