Chapter 32: Farewell

25 2 0
                                    

Những hang động rải rác trên rất nhiều gương mặt được tạc vào hai sườn của ngọn núi lớn lơ lửng bên trên Wutai cung cấp một nơi ấm áp để trú ngụ trong đêm lạnh cho hai người trốn thoát sát nút khỏi một tình huống khá khó chịu chỉ vài giờ trước. Sephiroth bước lại gần lối vào hang, không muốn nghỉ ngơi nhưng không thể làm gì khác. Một vấn đề giữ hai người ở lại Wutai, trốn như mấy con thú nhỏ trong hang động trên sườn núi chính là: Sephiroth đã để thanh kiếm của hắn, Masamune quý giá của hắn, cùng với Zahi trong phòng của họ ở quán trọ.

Đó là số ít thứ mà Sephiroth nhận định là quý báu trong cuộc đời trước của hắn; kiếm của hắn là một phần của hắn, không có nó, hắn cảm thấy như trần chuồng.

Hắn liếc nhìn cô gái hoa đang cuộn người ngủ say gần cuối hang. Ánh sáng nhẹ của ngọn lửa đã cháy hàng thế kỉ trong các hang động ở Da-chao thắp sáng những điểm nổi bật trên mái tóc hạt dẻ của Aerith. Cô khẽ chuyển động trong giấc ngủ, Sephiroth cân nhắc liệu hắn có nên làm những việc hắn đang lên kế hoạch hay không.

Thiếu đi Masamune của hắn, họ sẽ khó mà tự lo liệu được.

Sephiroth thầm thở dài, ra khỏi hang. Hắn bị tấn công bởi cái lạnh nhưng ngọt của không khí ban đêm. Tối nay không có gió trên đỉnh núi, mặt trăng khuyết còn một phần tư sáng rõ trên bầu trời quang mây. Những ngôi sao lấp lánh trên khoảng không cao vời vợi, nhưng Sephiroth không có thời gian ngưỡng mộ ánh sáng của chúng; hắn cần lấy lại vài thứ.

May mắn thay, nhiệm vụ này không bao gồm giả gái.

Lén lút hơn cả một con mèo đang rình mò con mồi không chút cảnh giác, Sephiroth mau lẹ tìm đường xuống khỏi sườn núi, đi qua vô số khuôn mặt được tạc của các tổ tiên người Wutai trên đường.

Thành phố đã ngủ, Sephiroth không chắc hắn nên thấy mừng hay lo bởi tình huống mình đang đối mặt: không ai ở bên ngoài có nghĩa ít cơ hội để ai đó nhìn thấy hắn, nhưng nếu có một đám đông hắn có thể thuận lợi hơn khi lẩn vào đó.

Sephiroth quyết định thử. Chạy nước rút nhanh và mạnh nhất đôi chân hắn có thể, vị chỉ huy phóng như tên qua đường phố Wutai trong màn đêm yên tĩnh và nhảy lên mái nhà của một quán trọ hai tầng ngụ ở gần cổng thành phố. Ngay lập tức thấp người đủ để trà trộn vào những bóng khuất, Sephiroth nhẹ bước qua mái nhà trong khi nhớ lại cấu trúc bên trong quán trọ. Đủ chắc chắn, hắn đi tới căn phòng mà hắn biết là cái hắn đã dùng chung Zahi hai đêm trước. Ban công được trang bị sơ sài, cửa của căn phòng mở dù rèm đang được buông xuống. Sephiroth có thể nghe loáng thoáng tiếng nức nở. Chậm rãi, hắn cúi thấp người trên ban công và lắng nghe kĩ càng.

Không mất nhiều thời gian để Sephiroth nhận ra tiếng nức nở là của nữ; Zahi có vẻ đã tìm thấy chị gái của cậu.

- Anh ấy cao lớn, với mái tóc màu bạch kim và đôi mắt gây kinh ngạc, Zahi! Anh ấy giống hệt những chiến binh trong những câu truyện mẹ từng kể cho chúng ta nghe! Anh ấy cởi bỏ dây thừng nhanh chóng và cứu tất cả bọn chị!

Giọng cô gái nhấn nhá trọng âm. Giọng cô nghe giống như cô được sinh ra ở đâu đó quanh Costa del Sol. Như vậy, suy cho cùng, có thể giải thích cho nước da rám nắng của cô ấy và Zahi.

[TRANS] [FINALFANTASY VII] [Aerith/Sephiroth] Unspoken - mihoyonagiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ