Chapter 16: Kindness

31 2 0
                                    

Sephiroth quan sát khi Aerith vui sướng giơ cao tay vẫy trong khi la lên lời chào tạm biệt với thủy thủ đoàn khi con tàu đã đi được một quãng xa.

- Từ giờ nhớ ngoan ngoãn nhé Remy, và chăm sóc cho những con chocobo!

Sephiroth muốn thở dài. Chuyến đi bằng thuyền không phải cách du lịch yêu thích nhất của hắn, nhưng dưới những tình huống hắn bị đẩy vào, hắn không có nhiều lựa chọn khác ngoài nuốt vào cơn say sóng và giải quyết nó để tránh tự ném mình ra khỏi thuyền, tất nhiên, và chuyện đó đơn giản đã không xảy ra. Không phải biển cả khiến hắn nhàm chán; cảnh những con sóng đỏ thẫm đánh vào vòm và đuôi thuyền vô cùng tráng lệ, đặc biệt lúc chạng vạng và hừng đông. Điều khiến hắn bị kích động là trạng thái tròng trành và đổi hướng thường xuyên của tàu. Và, sau ba ngày nhìn những khuôn mặt thô lỗ giống nhau, nghe tiếng quay và di chuyển của động cơ bên dưới, và lắng nghe tiếng chim biển kêu khóc trên đầu, hắn không muốn gì hơn được giải thoát khỏi đây. Sống ở Mideel trong căn nhà thôn dã nhỏ của họ đã rất thư thái; sống trên biển, mới chỉ ba ngày, cực kì không thoải mái.

Sephiroth thấy Aerith quay lại nhìn hắn. Nụ cười rạng rỡ vẫn tồn tại trên mặt cô, cô thở hắt ra hài long:

- Anh nghĩ chúng ta có thể đến Midgar trước khi mặt trời lặn không?

Tối thiểu cô không lãng phí nhiều thời gian. Đưa một tay lên che chắn mắt khỏi mặt trời, Sephiroth nhìn trên dưới bờ biển. Mặt trời dù sáng gay gắt nhưng chỉ cung cấp một ít hơi ấm. Trong khi nửa bán cầu nam đang dễ chịu trong tiết tháng hai thì cùng tháng ở bán cầu phía bắc lại không hề giống. Sephiroth quan sát không khí thoát ra từ môi hắn biến thành hơi nước. Quay gót, hắn đối diện với đồng cỏ rộng lớn trải ra trước mắt, chỉ nhìn thấy một chấm nhỏ màu đen ở đường chân trời.

Hắn chỉ lên với bàn tay còn lại về phía đông nam, vào chấm nhỏ mà hắn biết chính là thành phố bị ô nhiễm Midgar. Lấy quyển sổ ra khỏi túi, hắn viết một thông điệp cho người bạn đồng hành của mình.

'Cô chắc chắn Midgar là nơi cô muốn đến?'

Cô gật đầu không chần chừ:

- Tôi muốn đi qua nhà tôi và xem xem mẹ tôi có ở đó không.

Sephiroth lui lại một bước vì bất ngờ. Chắc hẳn hắn không ngờ đến lời này.

'Mẹ cô?' Hắn viết.

- Đúng vậy – Cô đáp lại, cười cười như có vẻ cô không nhận ra sự bất ngờ rõ rệt của hắn – Tôi cũng muốn nhìn nhà thờ của mình nữa, và xem Fiel và Zella có giữ gìn nó trong lúc tôi đi như chúng đã hứa không.

Sephiroth nhướn mày. Fiel và Zella là ai, và chúng phải làm gì với một nhà thờ?

Có vẻ đang đọc biểu cảm gương mặt của hắn, Aerith cười nhỏ:

- Nếu anh muốn, tôi có thể kể cho anh tất cả về nơi tôi lớn lên, nhưng trên đường tới Midgar được chứ? Ngoài này khá lạnh và tôi không muốn phải ngủ ngoài này dù là một đêm.

Ít ra cô ấy cũng thực tế. Tối tức là sẽ lạnh, và không ai trong hai người vừa đi thuyền từ vùng cận nhiệt đới mặc đặc biệt ấm. Vậy nên, để đáp lại, hắn gật đầu và bắt đầu đi bộ.

[TRANS] [FINALFANTASY VII] [Aerith/Sephiroth] Unspoken - mihoyonagiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ