Chapter 17: Ease

32 3 0
                                    

Midgar, nếu có khả năng, đã thoát khỏi bị áp chế trong quá khứ và tiến thẳng vào sự phẫn nộ mà không có lấy một ai đứng ra cản lại. Khi Sephiroth và người bạn đồng hành nhỏ nhắn trèo lên các đống đổ nát chất cao thành đống và các núi gạch đang đổ bóng, người đàn ông tóc bạch kim tạo ra rất nhiều ghi nhớ trong đầu, một trong số chúng là không bao giờ để mất dấu của Aerith trong thành phố, ngay cả trong khoảng thời gian hắn phải nháy mắt. Lần cuối cùng hắn ở Midgar, nó vô cùng xa vời với từ 'thú vị'. Tuy nhiên lần này, những con đường dày đặc rác và những người nghèo khổ vội vàng và nhốn nháo trên đường không có mục tiêu và đích đến cụ thể.

Vừa khi họ tới ngoại ô thành phố, Aerith liền cởi chiếc áo thun mà hắn cho cô mượn, dù hắn từ chối lấy lại lúc đầu. Cô vừa cười nhẹ vừa khẳng định lại lần nữa với hắn trong thành phố ấm hơn rất nhiều, và với khuôn mặt ngây thơ và đáng tin của cô, vị chỉ huy cảm thấy sự ngoan cố của hắn biến mất trong một phần nhỏ của giây khi hắn lồng áo thun qua đầu và theo cô vào bên trong.

Hắn biết Midgar chưa bao giờ ở trong top các thành phố sạch sẽ nhất, nhưng nó đã trở nên tệ hơn cả một thành phố của những người tuyệt vọng: nó đã biến hình thành một bãi rác đang phát triển.

- Nơi này thay đổi nhiều quá - Aerith nhận xét trong khi nhìn xung quanh khi họ vừa đi qua đống rác cuối cùng. Tuy vậy, tông giọng của cô còn khá xa để được hình dung bằng từ 'không thích' hoặc là, trong hoàn cảnh này, thậm chí 'khó chịu'. Gần như thể cô không nhận thấy nó đã trở nên tệ hại đến mức nào.

Sephiroth đi gần cô. Hắn không nghĩ rằng Aerith biết như vậy là để bảo vệ khi mà hắn chưa từng tự nguyện theo sát cô như vậy trước đây, nhưng cô không nói gì về vấn đề đó, thay vào đó bắt đầu đi theo một hướng mà có vẻ quen thuộc với cô. Sephiroth làm theo, đặt tay hắn trên chuôi thanh katana đung đưa cạnh người.

- Đây là Sector 2 – Cô nói dù chỉ mình cô nghe – Vậy có nghĩa chúng ta sẽ cần bắt chuyến tàu tối để đến Sector 5.

Hắn mừng vì cô biết mình đang đi đâu, vì hắn đã lạc rồi. Những con đường chật kín người trở về nhà sau giờ làm, tiếng vang của các bước chân đều bị cản bởi những bước tường cao của khu ổ chuột.

Tuy nhiên, bên ngoài chưa là gì so với bên trong tàu. Các toa tàu bị quá tải, đoàn tàu không di chuyển được đủ nhanh, và mùi kinh khủng của trứng thối và mồ hôi.

Khi nghĩ: 'đây là nhà của cô ấy', một cảm giác gần giống đau lòng bóp chặt dạ dày của Sephiroth. Trong một lúc hắn đã nghĩ đó là do mùi khó chịu từ người đàn ông lang thang hắn đứng cạnh trong toa tàu chật cứng, nhưng khi cảm giác đó lan ra những phần khác trong cơ thể, hắn biết là không phải.

Đây là cảm giác thấy thương xót?

Làm sao một bông hoa ngây thơ như vậy lại được nuôi lớn trong một nơi kinh tởm như thế này? Sephiroth rùng mình khi nghĩ đến thời thơ ấu của cô đã như thế nào. Làm thế nào, dùng tất cả chuẩn mực của con người, cô lại trở nên thuần khiết như vậy khi được nuôi dưỡng ở một nơi kinh khủng thế này?

Con tàu lắc lư khi nó dừng lại ở trạm Sector 5 đưa hắn về thực tại. Giống như trước, hắn đi gần Aerith.

Một khoảng cách ngắn từ ga tàu, Aerith bắt đầu trò chuyện với người đàn ông đi cùng mình nhiều như trước khi họ vào thành phố.

[TRANS] [FINALFANTASY VII] [Aerith/Sephiroth] Unspoken - mihoyonagiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ