Chương 29:
Vốn dĩ, Tử Hy định làm bữa sáng cho Gia Bảo thì anh đã đi làm trước rồi. Cô thở dài ngồi xuống ghế, lấy túi xách rồi qua nhà Thanh Thanh.
...
- Thanh...bà thử nói xem, có phải anh ấy chán tôi rồi không?
- bà bị ấm đầu à, đừng nghĩ lung tung nữa bạn yêu. Chắc là do công việc và áp lực thôi!
- nhưng mà...có cần nhất thiết phải thế không?
Ngày nào trong lúc chờ Bảo Bảo về, cô đều gọi điện nói chuyện với Tiểu Thanh. Thanh cắn cắn móng tay, vẻ nghĩ ngợi :
- để tui hỏi Tiểu Phong Phong đã...
Trần Thiên Phong nghe nhắc đến mình giãy nảy lên:
- ai là tiểu Phong Phong vậy? Bé bạch thỏ?
- hì hì... Anh nghe lộn rồi...
- dám chê anh trẻ con à? Tối nay trẻ con hay không, em sẽ biết!
Thanh Thanh xoa tay xin anh:
- em xin...tha cho em...
Và...lại xô xát, người thắng là mẹ Thiên Minh. Thiên Phong muôn thuở thua vợ bởi cô ấy rất quyền lực.
Quyền của một người vợ. Điều mà sợ nhất là không được ngủ cạnh cô mà phải ngủ dưới đất.
Cho anh mấy cái mạng, anh cũng không dám đi tìm bạn giường khác. Từ khi gặp cô, cái thói lăng nhăng biến mất hút! Tài thật!
Giá mà Tử Hy và Gia Bảo như cặp đôi này thì tốt biết mấy.
Anh như cây dù của cô trước giông bão.
Như nắng hạ rực rỡ sớm mai.
Như làn gió mát không thể thiếu khi thu đến.
Cô tạm biệt gia đình nhỏ, về căn hộ của mình.- bà ơi, để cháu giúp bà...
Chẳng phải cô ấy chính là Kiều Tử Hy, vợ chưa cưới của Đường Gia Bảo sao?
Đã đẹp người lại còn đẹp nết!
Ai đó ngồi trong ôtô mà khóe môi cong lên một đường cong tuyệt mĩ!
...
Tử Hy mệt mỏi nằm trên giường. Cô lấy đồ rồi vào đi tắm. Vừa tắm xong thì chuông nhà vang lên.
Tiểu Hy ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là một cô gái, với mái tóc vàng chanh, chắc là người ngoại quốc mang đậm nét phương Tây! Đôi mắt như mặt hồ, đôi môi đánh son đỏ bóng thêm chút nhũ.
Cô ấy, thật quyến rũ!Cherry thắc mắc nhìn coi gái trước mặt mặc đồ ngủ. Khi cô tìm ra nhà Jun, cô đã đến đây luôn. Hay thật!
- bạn giường sao! Đê tiện!
Không một lời chào hỏi, câu nói của cô gái xinh đẹp khiến Tử Hy bàng hoàng như có gáo nước tạt vào mặt. Chả lẽ cô ta nhầm sao? Con người xinh vậy mà không có duyên tí nào!
- xin lỗi... Hình như cô đã lầm ?
- no no no... Tôi không lầm đâu! Đây là nhà Jun mà! Cô đào à!
Đúng, đây hẳn là nhà anh, Đường Gia Bảo, nhưng cô gái này mở miệng là bỡn cợt, chế giễu, sỉ nhục cô! Rốt cuộc cô ta là ai? Đến đây làm gì?...- anh ấy cho cô bao nhiêu tiền?
Tiểu Hy nhìn cô gái trước mặt, ngang nhiên rót nước uống mà không xin phép chủ nhà! Vào người khác, họ sẽ mắng cô ta tự tiện, này nọ rồi!
- cô nói gì? Tôi không hiểu?
- bịa miệng! Tôi sẽ cho cô tiền với điều kiện cô tránh xa anh ấy ra!
Càng nói chuyện với cô ta, Tử Hy càng thấy cô gái này có vấn đề!
- chắc cô đã lầm, tôi không cần tiền!
- mạnh miệng! Lũ ruồi bọ như các cô, ngoài tiền ra thì còn gì quý giá hơn! Đồ đàn bà không biết xấu hổ!
Bị chà đạp quá nhiều về danh dự, Tử Hy không nhịn được vì cô ta có thành kiến hiểu lầm quá nhiều về cô. Cô tức giận:
- này cô kia, tôi không biết cô đã gặp phải chuyện gì, tự nhiên xông đến nhà tôi, sỉ nhục tôi! Tôi không phải là người như cô nói! Phải, người cô tìm, anh ấy tên là Jun và tôi và vợ chưa cưới của anh ấy!
Cherry tức tím mặt, túm lấy tóc Tiểu Hy, giáng lên khuôn mặt kiều diễm của cô, quát :
- đồ đê tiện, đàn bà không biết xấu hổ! Cô có biết cô vừa nói gì không hả? Đũa mốc mà đòi chòi mâm son! Vợ chưa cưới hả? Tôi, bạn gái của anh ấy đây! Trước mặt cô đây này!
Vừa dứt lời, một cái tát dính vào mặt. Lần này không phải Tử Hy mà là Cherry.
Cô ta quay lại xem ai dám tát. Ai lại có bản lĩnh như thế hả, có biết cô là ai không?
Nói rồi, cô ta quay sang...
Là anh...
Đường Gia Bảo...
Jun ngày đêm cô nhớ mong!
- Jun...
- cô im miệng lại cho tôi! Cô có biết cô vừa động vào ai không? Là người phụ nữ của tôi, vợ chưa cưới của tôi đó! Cô chán sống sao mà mò sang đây?
Bảo Bảo đỡ lấy Tử Hy, ôm cô vào lòng. Cô nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Cherry ngỡ ngàng nhìn anh. Tại sao anh lại đánh cô, tại sao lại bênh cô ta?
- cô ta...
- cô im đi và cút ra khỏi nhà tôi!
Trong mọi hoàn cảnh, anh mãi mãi tin tưởng Kiều Tử Hy, người phụ nữ của anh. Anh không muốn cô chịu bất kỳ thương đau nào nữa. Từ khi biết anh, Cherry chưa bao giờ thấy anh giận như vậy. Cô lẳng lặng rời đi không quên ném ánh mắt ăn tươi nuốt sống cho Tiểu Hy.
Khi cửa đóng rồi, anh mới đỡ bảo bối của mình ngồi xuống:
- Tiểu Hy, em không sao chứ? Anh xin lỗi... Anh về trễ rồi...
Cô lắc đầu ôm lấy anh. Gia Bảo chạy lại lấy hộp y tế, lấy thuốc cho cô. Cô khẽ nhăn mặt lại khi anh đụng phải vết thương. Anh thổi, xoa dịu vết đau cho cô. Cô bắt đầu hỏi anh:
- anh...anh biết cô ấy?
- ừ...cô ta là Cherry...
Bảo sao mà cô ta lại tìm đến đây, rốt cuộc, hai người có quan hệ gì?
- anh và cô ta...
- chả có gì cả! Cô ta cứ luôn bám lấy anh tung tin đồi anh và cô ấy yêu nhau hồi bên Mĩ! Anh không hề có tình cảm với cô ta!
Anh khẳng định mối quan hệ, chỉ muốn cô không phải nghĩ ngợi.
Anh tựa cằm lên vai cô, giọng đầy u phiền:
- anh mệt.
Cô xoa mái tóc anh, vuốt ve khuôn mặt anh. Hôn lên môi anh một nụ hôn rất chi là dịu dàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL- TRUYỆN NGẮN]_ Bảo bối nhỏ của tổng tài!
RomanceTác giả: Túy Ái Hạ Tình trạng: Đã hoàn thành. Số chương: 35 + 4 ngoại truyện. Trích: - cậu biết không? Kiều Tử Hy chỉ có duy nhất, độc nhất! Mà tôi lại không bao giờ để cậu dành bản quyền tình cảm của cô ấy được! ... - đừng khóc, chỉ cần là anh cò...