Ngày hôm đó, vẫn như thường lệ, Miên Miên làm việc ở nhà hàng từ 3 giờ chiều đến 10 giờ tối. Vốn dĩ quản lý cũng không muốn cô làm ca tối. Tuy nhiên, dạo gần đây xuất hiện vụ án giết người nên không ít nhân viên nữ đều muốn chuyển sang làm sa sáng, đá tới đá lui cuối cùng rơi trúng đầu cô.
Cũng may buổi tối khách cũng khá đông và hào phóng, do đó Dương Miên Miên cảm thấy không có vấn đề.
Mùa hè trời mưa như trút nước, cô từ trong mái hiên nhìn ra lại thấy bên ngoài bầu trời vẫn vần vũ, lại còn nghe thấy tiếng sấm chớp, cơn mưa chắc không chỉ trong phút chốc.
Một nhân viên phục vụ thấy vậy, cùng cô vừa buôn chuyện vừa thăm dò: "Ngày hôm nay thu được không ít "danh thiếp" há?"
Trong lúc dùng bữa tối, không ít kẻ lắm tiền thấy "nữ phục vụ" thật hợp mắt, liền kín đáo đưa danh thiếp cho cô. Không cần nói, tất cả mọi người đều hiểu ngầm ý tứ trong đó.
Đây được mọi người cho luật bất thành văn, ngay cả Vương Lộ quen "bạn trai" cũng là cách này, và cũng từng huênh hoang với mọi người. Chỉ có điều từ ngày xuất hiện Dương Miên Miên, cô ta giống như từ trên cao bị một cước té xuống đất.
Những người đố kị cũng không khỏi hiếu kỳ Dương Miên Miên sẽ chọn người nào. Ông giám đốc công ty kia hay là vị nhị thiếu gia nhà giàu có?
Cô coi như không nghe thấy gì, đi vào nhà bếp hỏi chút thức ăn khuya.
"Mì xá xíu có được không?" vừa trả lời đầu bếp vừa múc cho cô một tô.
Cô còn chưa kịp lấy tay nhận lấy, liền có người phía bên kia quát lớn: "Miên Miên mau đến đây, chỗ anh có chè nè. Con gái ai cũng chỉ thích ăn ngọt đúng không?"
Dương Miên Miên: "..."
Tất cả đều do gương mặt này lại gây họa, trong nhà bếp toàn đàn ông từ 20- 50 tuổi. Cô được coi là cô bé nhỏ nhất, khó tránh khỏi bị mọi người trêu chọc. Nhân tiện cũng biến thành đích để mọi người so kè cao thấp.
Trong nhà bếp cũng chia bè chia cánh, cô chỉ một lòng muốn kiếm tiền đóng học phí nên không tiện xen vào, cô thẳng thắn nói: "Tôi ăn cơm nguội là được, chống đói."
Cô múc một chén cơm nguội, cùng một chén nước tương, cố gắng nuốt vào. Ăn xong cũng chẳng nán lại, rửa chén rồi ra ngoài.
Vừa bước khỏi cửa nhà bếp, đã nghe thấy giọng nói khinh thường nói: "Có chút tướng mạo cũng chỉ muốn trèo cao mà thôi, không biết tự nhìn ra xem mình là thứ người gì."
Những lời này mặc dù cũng chẳng khiến cô tức giận, nhưng có điều lọt vào tai cũng rất khó chịu. Do đó, lúc cô tan ca gương mặt xụ xuống, ngay cả xe của Kinh Sở chào hỏi cô, cô cũng không nghe thấy.
"Miên Miên ... Miên Miên...", chiếc Audi nhiệt tình kêu réo, "Chị nhìn em một chút đi, nhìn em một chút đi mà."
Dương Miên Miên liếc nó một cái, mắt lại để ý thấy mưa đang lớn dần, cô đành phải đứng cùng chiếc xe, phía trước cửa một nhà hàng trú mưa.
Chiếc Audi càng vui mừng hơn: "Miên Miên ơi, thật tình cờ, em và Kinh Sở cũng đến đây ăn cơm nè."
Những lời này nhất thời khiến Dương Miên Miên lại suy nghĩ một chút. Cô lấy trong balo vải một chiếc kẹp pha lê, chải xơ lại mái tóc, cài lên đầu. Kẹp tóc pha lê vốn đang ngủ, bị cô đánh thức liền tỏ ý không hài lòng: "Không muốn cài lên đầu chị, em chỉ muốn Hàm Hàm!"
BẠN ĐANG ĐỌC
|Quyển 1| TÔI CÓ KHẢ NĂNG GIAO TIẾP ĐẶC BIỆT
General FictionTác giả : Thanh Thanh Lục La Quần Thể loại : trinh thám, dị năng, hiện đại, HE, đô thị tình duyên. Nguồn convert : wikidich.com Tình trạng bản gốc: Hoàn thành •Wie: # ĐÃ HOÀN QUYỂN 1 # 🔥từ chương 94 trở đi🔥 • Edit + Beta [....🐢...]: Winnie. •...