Chương 24: Khuất phục

2.9K 228 9
                                    

Cửa hàng tiện lợi vắng khách, ánh đèn neon chiếu lên gương mặt trắng hồng của cô. Dương Miên Miên nhìn thấy anh bước vào, liền hỏi: “Anh chưa ăn cơm sao?”

“Ừ!”, anh tăng ca, chưa kịp ăn, nhưng sao anh cảm thấy ngữ khí của cô có chút kỳ lạ. Nếu là bình thường, người ta sẽ hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”. Còn đây lại là một câu rất chắc chắn, cho dù đó là câu nghi vấn nhưng đã kết luận anh chưa ăn cơm.

Dương Miên Miên chỉ vào hai hộp cơm trên kệ: “Cari sườn cùng cà chua trứng, anh muốn ăn món nào?”

“Cả hai.” Kinh Sở trả tiền, sau đó ra chiếc bàn nhỏ ở cửa hàng ngồi xuống.

Dương Miên Miên mang hai hộp cơm bỏ vào lò microwave hâm nóng, hơi kinh ngạc: “Anh ăn hai phần luôn sao?”

“Em cũng cùng ăn luôn đi!” Ngữ khí anh khá bình tĩnh.

Bàn tay Dương Miên Miên chợt cứng lại. Không ngờ da mặt dày lại có thêm được bữa cơm. Có điều, cứ nhận lòng tốt của người khác nhiều quá, không tốt. Cô không thích nợ ân tình của ai. Vừa muốn mở miệng từ chối, thì cái bụng cô réo ùng ục, không cho cô chút mặt mũi.

Trong cửa hàng yên tĩnh, âm thanh phát ra từ chiếc bụng nhỏ của cô lại rõ mồn một. Dương Miên Miên khóc trong lòng. Bởi mới nói, không sợ thua cuộc, chỉ sợ có đồng đội ngu như heo. 〒▽〒

Anh đã nghe, thì cô cũng mặt dày nhận thôi: “Cảm ơn anh!”

Kinh Sở đương nhiên tỏ ra lịch sự, làm như không biết gì, gật gù. Cô lấy hộp cari sườn đưa cho anh, nhưng anh lại giằng lấy hộp cà chua trứng: “Tôi không ăn ca-ri.”

Một chuỗi âm thanh lao nhao:

“Anh ấy lừa chị đấy╭(╯^╰)╮”

“Anh ấy muốn giành cho chị món ngon(⊙v⊙)”

“Kinh Sở nhà chúng ta là người tốt o(*^▽^*)o”

Dương Miên Miên dĩ nhiên là nghe thấy, đang lúng túng không biết xử trí thế nào. Nhưng cô nhanh chóng định thần. Cứ coi như không nghe gì đi, lấy đũa ra ăn cơm.

Thật ra mấy loại cơm tiện lợi như thế này đâu ngon lành gì nhưng cô lại ăn ngấu nghiến, cari dính trên khóe miệng. Tự dưng trong lòng Kinh Sở dâng lên chút thương cảm.

Anh chỉ ăn vài miếng, rồi đặt xuống: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Vụ án phanh thây kia, các anh có manh mối gì chưa?”, Dương Miên Miên mở đầu câu chuyện.

Kinh Sở trầm giọng: “Vẫn còn đang tiến hành điều tra.”

Dương Miên Miên cân nhắc dùng từ: “Hung thủ … rất khó tìm!”, cô chú ý quan sát hai hàng lông mày của anh đang cau lại, có chút mệt mỏi, hình như đã lâu không được nghỉ ngơi. Vậy mà khi cô nói có việc, anh liền chạy đến.

Anh là người tốt. Dương Miên Miên lại một lần nữa xác định ý niệm này. Cô cho rằng mình phải ghét anh, bởi anh rất đáng ghét, lúc nào cũng coi cô là con nít. Nhưng khi có chuyện, người cô nhớ đến nhất lại là anh.

Bọn họ thậm chí còn không phải là người thân, chỉ là từng gặp nhau. Anh đã nói có việc thì cô có thể tìm anh. Lúc ấy, cô cũng hơi bực mình, nhưng khi có chuyện vẫn là nghĩ đến anh đầu tiên.

|Quyển 1| TÔI CÓ KHẢ NĂNG GIAO TIẾP ĐẶC BIỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ