Chương 107.1: Khi dễ

1.8K 97 12
                                    


Xe máy so với ô tô tiện hơn rất nhiều, Tùng Tuấn hỏi: "Kế tiếp hai người định làm cái gì, Tiêu Thiên  liền ở chỗ này có điểm hoa chiêu, các ngươi nếu hiện tại trở về Nam thành thì hắn cũng cử ra mấy tên đến quấy hai người."

Kinh Sở đương nhiên biết lời cậu nói chính là thật, anh cũng không phải loại người thích tự tìm phiền toái cho bản thân, ngày thường gặp được chuyện phiền toái đã đủ nhiều.

Nhưng cậu lại hỏi: "Dương Miên Miên thì sao?"

Dương Miên Miên vốn nghĩ đem chuyện này điều tra rõ lại, cô là trời sinh tính cách như vậy, hiện tại biết không thể làm xằng làm bậy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể nói thành tiếng, cô nhìn Kinh Sở, nhớ tới vụ án của Ngô Chí Hoa lúc trước, ánh mắt tối sầm lại: "Chúng ta trở về đi, em nhớ nhà."

Kinh Sở: "......" Miên Miên à, em diễn kịch thì diễn có tâm chút được không, trên mặt em tràn đầy thất vọng cùng tiếc nuối kia cho rằng anh không nhìn thấy sao?

"Được, vậy ở lại đi."

Kinh Sở làm như "vô tình" vì cô mà quyết định.

Dương Miên Miên: "Ai......" Như thế nào em trả lời anh lại không dựa theo ý em vậy?

Phi Thiên quán, Tiêu Thiên ngồi ở chiếc ghế gỗ đỏ, tựa vào lưng ghế nghe thuộc hạ hội báo: "Thuộc hạ vô năng, để bọn họ chạy thoát."

Tiêu Thiên cũng không có tức giận, thậm chí còn an ủi hắn: "A Long, chuyện này không phải ngươi sai, là ta không nghĩ tới cô gái ta muốn lại có lai lịch như vậy."

Hắn gắt gao nhíu mày.

Ngay từ đầu phái người ra ngoài chặn Dương Miên Miên lại, thuần túy là bởi vì hắn vốn tính cẩn thận, muốn biết chuyện tranh giả bại lộ cùng cô có quan hệ hay không, nhưng hiện tại hắn hai lần ra chiêu liên tiếp đều bị người khác ngăn cản, hắn lại không thể không một lần nữa phán đoán lại giá trị hành động lần này.

Hắn nói cho cùng cũng là một thương nhân, mà không phải dạng đầu óc ngất đi bá đạo tổng tài, lợi ích tối thượng mới là nguyên tắc hắn đặt ra, A Long là cận vệ của, cũng là người ở phương diện vũ lực hỗ trợ hắn nhiều nhất, trước kia là một tên côn đồ, được hắn cứu, sau đó vẫn luôn trung thành và tận tâm.

Nhưng đùng một cái từ tầng dưới chót đi lên tên côn đồ cố nhiên ghê gớm, hắn có thể đủ tàn nhẫn, nhưng so về lợi hại vẫn chưa đủ để gọi là hơn người, khuyết điểm cũng rất rõ ràng, tuy rằng như thế nhưng Tiêu Thiên cũng không tính toán mà từ bỏ A Long.

Càng lớn chúng ta càng phát hiện ra sự tín nhiệm giữa người với người ngày càng mỏng, A Long đáng quý không phải ở chỗ hắn có thể hạ gục bao nhiêu đối thủ mà chính là ở  hắn có bao nhiêu tâm tận trung.

Loại chuyện này, không thích hợp  làm A Long mạo hiểm. Chỉ là còn cần xuống tay đối với nha đầu kia hay không, Tiêu Thiên trong lòng nhất thời lưỡng lự.

Vì cô ta hao binh tổn tướng đáng sao? Tiêu Thiên gõ gõ ngón tay trên tay vịn của ghế dựa, lâm vào trầm tư.

A Long thấy vậy, lặng lẽ lui xuống nhưng mới vừa đi ra cửa, liền thấy một người vội vàng đi tới: "Long ca, đã xảy ra chuyện."

|Quyển 1| TÔI CÓ KHẢ NĂNG GIAO TIẾP ĐẶC BIỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ