Chương 18
Sinh hoạt tựa hồ lại trở về như trước đây, Hoàng Tử Thao và Ngô Diệc Phàm vẫn giống như trước không mặn không nhạt, chỉ là Ngô Diệc Phàm như cũ không đem những việc liên quan tới scandal nói với Hoàng Tử Thao. Anh không nói, Hoàng Tử Thao cũng không hỏi, cái loại ăn ý của hai người làm Phương Chân Minh phải nói thẳng rằng Hoàng Tử Thao hết thuốc chữa rồi.
“Thao, em thật sự không hỏi cậu ta?”
Phương Chân Minh đè thấp thanh âm, nhìn Hoàng Tử Thao ngồi ở đối diện, nếu không phải thư viện cấm lớn tiếng ồn ào, gã đã rống lên từ lâu rồi.
“Ừ, không có gì cần hỏi.”
Hoàng Tử Thao lật quyển sách trước mặt, không ngẩng đầu, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.
Phương Chân Minh thật hận sắt không thành thép nhìn cậu, đứa trẻ này, tính cách này bức gã đến phát điên rồ!
“Thao, em thật sự không thể cứ như vậy bỏ qua cho cậu ta, cậu ta nói thế nào cũng phải cùng em giải thích một chút. Một câu cũng được một chữ cũng được, ít nhất cậu ta có giải thích, đằng này cậu ta cái gì cũng không nói cũng không đề cập tới hẳn là trong lòng có quỷ? Em thật sự dung túng cho cậu ta, em không nghĩ sẽ hỏi? Thật sự không thèm để ý…”
Hoàng Tử Thao nghe thế, khép lại quyển sách cầm trong tay ngẩng đầu nhìn vào mắt Chân Minh, thần sắc trên mặt nghiêm túc chưa từng có, cậu bình tĩnh nói một đoạn: “Em chỉ là muốn đặt toàn bộ tín nhiệm dành cho anh ấy, nếu hai người ở bên nhau điều cơ bản nhất là tín nhiệm cũng không có, vậy còn có ý nghĩa gì? Cho nên, em không hỏi, bởi vì em tin anh ấy sẽ không gạt em.”
Tín nhiệm, thật sự rất quan trọng, nhưng nếu chỉ có một bên trả giá tín nhiệm, mà bên còn lại không thể thẳng thắn thành khẩn tương đương, vậy còn gì ý nghĩa? Như vậy phần cảm tình này sẽ giống bọt biển dưới ánh mặt trời, lập tức bị đâm vỡ. Hoàng Tử Thao kỳ thật so với ai khác còn muốn nghe lời giải thích từ miệng Ngô Diệc Phàm hơn, chính là cậu lựa chọn không hỏi, nói là tín nhiệm, kỳ thật chính là vì cậu yếu đuối nên muốn tìm cớ thoái thác, làm ra vẻ bản thân mạnh mẽ thế thôi.
Phương Chân Minh nhìn cậu, giống như còn muốn nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại như thế nào cũng không nói ra được, cũng đúng, cậu nói phải tin tưởng người ngoài cuộc như mình cũng không nên quá nhọc lòng.
Màn hình di động bỗng sáng lên, Hoàng Tử Thao mở ra thấy tên Ngô Diệc Phàm biểu tình trên mặt liền sáng ngời lên, Phương Chân Minh đem vẻ mặt của cậu thu vào mắt, nhìn Hoàng Tử Thao vui vẻ trả lời tin nhắn liền hỏi: “Như thế nào, Ngô mặt than lại cho em kẹo? Cười đến hoa hòe lộng lẫy như vậy.”
“Đúng vậy, hơn nữa còn là kẹo siêu cấp đại kim cương.” Hoàng Tử Thao nhướng mày, trực tiếp đáp lại Phương Chân Minh, hai đại nam nhân bọn họ không có gì phải ngượng ngùng, muốn nói gì liền nói gì. Hoàng Tử Thao thu thập vật dụng trên bàn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Phương Chân Minh thấy vậy gọi cậu lại: “Em lại định vứt bỏ anh đấy à?”
Hoàng Tử Thao quay đầu lại nhìn Phương Chân Minh, đúng là có chút quá phận, cậu nghĩ nghĩ rồi đáp: “Như vậy đi, em giúp anh kêu Lập Hạ nhà anh lại đây, huynh đệ tốt vậy thôi chứ.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Long Fic] [KrisTao] Có Lẽ Em Không Xứng
FanfictionCó lẽ em không xứng Tác giả: Galaxy Nhặt Nhị (Galaxy拾贰) Editor: Nhã Thiên (雅天) Thể loại: Trường thiên, sủng, ngược một chút, HE Pairing: Ngô Diệc Phàm x Hoàng Tử Thao Tình trạng bản gốc: 42 chương, 1 phiên ngoại. Hoàn. Tình trạng bản dịch: Hoàn. BẢN...