Chương 41
Hoàng Tử Thao bừng tỉnh, tứ phía đều là vách tường màu trắng, mùi nước sát trùng xung quanh đập vào mũi, trên mặt cậu hoàn toàn không biểu tình dư thừa. Chân Minh thấy cậu tỉnh lại nói cậu đã ngủ hơn năm ngày, cơ hồ muốn đem tất cả mọi người hù chết. Đối với việc này Hoàng Tử Thao không có một chút cảm xúc gì, cậu không sợ mình sẽ như vậy ngủ một giấc vĩnh viễn không tỉnh lại, ngược lại với cậu mà nói như vậy cũng không tồi. Cậu thừa nhận hiện tại trong đầu cậu toàn là ý nghĩ tiêu cực.
Cậu mơ một giấc mộng, giấc mộng về mình và Ngô Diệc Phàm, từ lần đầu hai người quen nhau, cậu đối với chàng trai mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, sạch sẽ biểu diễn trên sân khấu nhất kiến chung tình, mối tình đầu của cậu từ đó bắt đầu nảy sinh. Tiếp theo cậu bắt đầu theo đuổi anh, vượt qua muôn vàn khó khăn nghĩ ra cách tiếp cận anh. Đưa bữa sáng, giả vờ ngẫu nhiên gặp được rồi lại cùng nhau về nhà, rõ ràng nhà cách nhau rất xa cậu lại cố tình nói là cùng đường, mỗi lần cùng anh về nhà xong bản thân cậu phải bắt xe vòng về nhà. Mỗi đêm đều có thể ôm chăn mơ mộng về anh suốt một đêm. Đến bây giờ cậu không biết lúc ấy Ngô Diệc Phàm có nhìn thấu mấy trò không cậu làm nữa, có lẽ anh đã sớm phát hiện, chỉ là không nói mà thôi.
Chuyện gì đến cũng phải đến, đêm tuyết đầu mùa năm ấy, rốt cuộc cậu cũng gom đủ dũng khí thổ lộ với anh. Đến giờ cậu vẫn nhớ rõ ràng khi ấy rõ ràng là mùa đông, lòng bàn tay cậu lại chảy một tầng mồ hôi mỏng. Cả người cậu bởi vì khẩn trương vẫn luôn phát run, thanh âm cũng trở nên ngọng nghịu. Cậu sợ, cậu sợ Ngô Diệc Phàm sẽ cảm thấy cậu ghê tởm mà trực tiếp cự tuyệt cậu. Nhưng không, khi ấy anh mỉm cười, nụ cười lần đầu tiên so với Lập Hạ còn sáng lạn hơn, anh giơ tay đặt lên đầu cậu, gằn từng chữ một nói: “Được, Hoàng Tử Thao, chúng ta ở bên nhau.”
Quyết định ở bên nhau, hai người lại cùng đặt ra một mục tiêu, thi đậu cùng một trường đại học. Hoàng Tử Thao còn nhớ rõ khi Ngô Diệc Phàm tốt nghiệp cao trung, cậu quyết tâm tràn trề hứa với Ngô Diệc Phàm: “Phàm, anh chờ em, em nhất định thi đậu vào T đại sau đó tới tìm anh.” Anh nói: “Anh chờ em.”
Ngô Diệc Phàm từng nói anh muốn làm nghệ sĩ, anh thích ca hát cũng thích diễn kịch, cho nên Ngô Diệc Phàm vào khoa biểu diễn, còn cậu chui đầu vào khoa báo chí, cậu nói về sau công việc thứ nhất mà cậu thu thập nhất định là về Ngô Diệc Phàm.
Mặc kệ lúc nào bọn họ cũng ở bên nhau, những chuyện phát sinh trong ba năm này đến giờ còn rõ ràng trước mắt. Hai người ở bên nhau nhật tử đối với Hoàng Tử Thao mà nói đều rất khó quên, cũng không có lý do để quên. Thẳng đến khi Ngô Diệc Phàm hứa với ba sẽ rời xa cậu. Vì sao cậu lại tỉnh lại? Bởi vì ở trong mộng Ngô Diệc Phàm đã nói với cậu: “Chúng ta có thể ở bên nhau, không ai phản đối.”
Nhưng mà đâu? Hoàng Tử Thao mở bừng mắt, trước mặt trừ bỏ bức tường giống nhau tứ phía, còn có lo lắng Chân Minh và Lập Hạ thì cái gì cũng thay đổi, cậu và Ngô Diệc Phàm thật sự đã xa nhau. Nghĩ đến giấc mộng kia, hốc mắt nhịn không được nóng lên, Ngô Diệc Phàm, anh gạt người…
Từ ngày ấy Ngô Diệc Phàm về đến nhà vẫn luôn ngủ trong phòng Hoàng Tử Thao, bất tri bất giác cũng đã dưỡng thành một loại thói quen, nếu như không ở trong phòng Hoàng Tử Thao anh sẽ ngủ không được. Cuộc sống của anh trừ bỏ điểm này cơ hồ đều không có thay đổi, mỗi ngày nên đi làm thì đi làm, nên chạy show thì chạy show, chẳng qua anh càng thêm trầm mặc ít lời. Đây không đồng nghĩa anh không sao, chẳng qua dù anh có khổ sở đến mức nào thì mọi việc cũng chẳng thể thay đổi không phải sao? Anh biết nếu anh tinh thần sa sút Hoàng Tử Thao sẽ càng khổ sở. Anh thậm chí đã dự định mở một buổi biểu diễn, trong lòng anh từ lâu đã có tính toán.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Long Fic] [KrisTao] Có Lẽ Em Không Xứng
FanfictionCó lẽ em không xứng Tác giả: Galaxy Nhặt Nhị (Galaxy拾贰) Editor: Nhã Thiên (雅天) Thể loại: Trường thiên, sủng, ngược một chút, HE Pairing: Ngô Diệc Phàm x Hoàng Tử Thao Tình trạng bản gốc: 42 chương, 1 phiên ngoại. Hoàn. Tình trạng bản dịch: Hoàn. BẢN...