Không lâu sau khi hành trình bắt đầu, Diệp Tố rốt cuộc tỉnh, hắn ngủ gần mười ngày. Kỳ thật ở thế giới hiện thực, hắn cũng thực gấp, hắn không biết rốt cuộc tinh thần lực bị tổn hại gì, có thể khôi phục hay không, hắn có thể thực sự ngủ không tỉnh hay không?
Mỗi một lần lâm vào ngủ say ở thế giới Tinh tế, đều khiến Diệp Tố khắc sâu nhận thức được, mặc kệ hai thế giới liên hệ chặt chẽ như thế nào, nhưng một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hắn lại bó tay không có biện pháp, chỉ có thể nhìn, chờ.
Hết sức mông lung, Diệp Tố cảm thấy bên cạnh mình dường như có người, là Hàn Nghiệp đi. Diệp Tố mở to mắt, quả nhiên thấy Hàn Nghiệp nằm trên giường cùng mình, chỉ là bộ dáng hắn hiện tại khiến Diệp Tố hoảng sợ.
Mặc dù Hàn Nghiệp ngủ say, nhưng biểu tình trên mặt vẫn tràn ngập mệt mỏi, sắc khí kém cỏi, trên cằm cũng mọc ra chòm râu xanh ngắn ngủi.
Diệp Tố không nói gì, không muốn quấy rầy hắn, phóng mắt đánh giá căn phòng, không phải phòng bệnh cũng không phải Hàn gia, lại càng giống phòng phối trí trên tinh hạm hơn. Có lẽ hướng đi của tinh hạm là nguyên nhân khiến Hàn Nghiệp mệt mỏi như vậy. Diệp Tố đang suy đoán, một bàn tay ôm lấy hắn.
"Tỉnh liền tốt." Thanh âm Hàn Nghiệp có chút khàn khàn, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Diệp Tố đau lòng, hắn nhìn ra, mệt mỏi của Hàn Nghiệp không phải suy yếu kiệt lực thân thể như khi bị lưu lạc thời gian dài trong bão hố đen lần trước, mà là khốn đốn cùng căng thẳng tinh thần, nhất định đã xảy ra chuyện gì!
Hàn Nghiệp ôm lấy Diệp Tố, lại thoáng đến gần một chút, hô hấp hai người đều gần trong gang tấc, "Thời điểm nhìn em ngủ, cảm thấy như em đang ở một thế giới khác, có điểm sợ em không bao giờ trở lại." Dừng một chút, Hàn Nghiệp lại nói: "Nhưng đôi khi, cũng cảm thấy nếu em vẫn luôn an tĩnh ngủ tiếp như vậy cũng thực tốt, thế giới này quá..."
"Sẽ không!" Diệp Tố khẩn trương ôm lại Hàn Nghiệp, "Tôi đã nói, sẽ không ngủ không tỉnh lại, tôi sẽ bồi anh, trên chiến trường cũng không ngoại lệ."
"Ừm." Hàn Nghiệp lộ ra ý cười nhàn nhạt thỏa mãn như một đứa trẻ, nhắm mắt lại, dựa đầu vào cổ Diệp Tố, "Hiện tại để tôi ngủ một lát, tôi có điểm mệt mỏi."
Diệp Tố vẫn không nhúc nhích, làn da trên cổ bị hô hấp của Hàn Nghiệp đảo nhẹ qua, vừa tê vừa ngứa, mà trong lòng lại ngọt ngào lại chua xót.
Lần đầu tiên Hàn Nghiệp lộ ra yếu ớt như vậy, bộ dáng cần nơi dựa dẫm, nhưng Diệp Tố cảm thấy không tự tin vào hứa hẹn của mình như vậy, hắn làm sao có thể chắc chắn bản thân sẽ không ngủ không tỉnh lại? Diệp Tố từ rất sớm trước kia đã thanh tỉnh nhận thức được, sẽ không có ràng buộc quá thâm sâu với thế giới Tinh tế không ổn định, không tốt với bản thân cũng không tốt với người khác. Nhưng chuyện cảm tình, làm sao có thể bị lý trí khống chế? Nếu có thế, thế giới đâu nhiều thống khổ ly biệt sinh tử như vậy, cũng đâu có phấn đấu quên mình mặc kệ sinh tử?
Chính vì không thể không chế, mới khiến người cuồng si mê luyến, mới cho người ta cảm thấy vui sướng như triều dâng cùng theo đuổi đến chết mới thôi.
YOU ARE READING
[Edit] Sau vực thẳm là một cánh đồng hoa - Diệp Trần Niên
DiversosTác giả: Diệp Trần Niên Editor&Beta: Jade Nguồn qt: bạn Văn Khanh trên wikidich Tên gốc: Thụy nhĩ ma tý khởi lai hải (có nghĩa là: ngủ, tôi bị tê liệt hoặc cgi đó đại loại thế) Tên trên bìa do editor đặt vì cảm thấy hay ho phù hợp hơn. Hàm ý đại khá...