Quyển 2 - Chương 130

251 16 0
                                    

Quyển 2: Thanh thảo thoại tà dương
(Cỏ xanh râm ran chuyện ánh chiều)

Chương 130: Ma Phật Tuệ Tịnh

"Sư thái, sư thái thật sự muốn đi sao?" Đào Hạo Tư nhịn không được hỏi.

"Đúng vậy." Tạ Chinh Hồng gật đầu, "Đối phương đã mời, sao bần ni lại không đi?"

"Nhưng sư thái có biết, Tuệ Tịnh và những tu sĩ khác hẹn bốn ngày sau gặp để nói về chuyện Nhân Chân tự năm xưa." Đào Hạo Tư nhớ đến ân tình của Tạ Chinh Hồng, bèn khuyên nhủ, "Nếu tôi là sư thái, tôi thà chọn ngày thứ tư chứ không đi gặp hắn vào trước ngày đó." Nếu Tuệ Tịnh thật sự có liên quan đến chuyện của Nhân Chân tự ngày trước, e rằng ngày thứ tư sẽ là cuộc đại chiến sống còn, và bí pháp che giấu hơi thở Ma Phật của Văn Hồng sẽ trở thành vật bảo mệnh của Tuệ Tịnh. Mà loại bảo mệnh như thế ngoài bản thân ra không ai muốn để người khác biết cả, lúc đó Văn Hồng sẽ dữ nhiều lành ít. Nếu Tuệ Tịnh không liên quan đến chuyện của Nhân Chân tự, hắn hoàn toàn có thể gặp Văn Hồng sau ngày thứ tư.

Hẹn trong thời gian nhạy cảm như thế vốn đã là một sự thăm dò.

Thăm dò xem rốt cuộc vì sao Văn Hồng lại đến đây?

"Bần ni biết." Tạ Chinh Hồng thấp giọng đáp, "Nhưng bần ni không còn lựa chọn nào khác, vì bần ni cũng có hứng thú với chuyện năm xưa."

"Sư thái cớ sao phải nhúng tay vào đống rắc rối này?"

"Ý bần ni đã quyết, xin đa tạ lòng tốt của Đào đạo hữu." Tạ Chinh Hồng lắc đầu, đáp một cách cương quyết.

Đào Hạo Tư thấy thế, chỉ đành nén xuống lời muốn nói.

Thôi, dù sao cũng không liên quan đến hắn. Tạ Chinh Hồng cũng chỉ muốn hắn tiện tay giúp đỡ chút thôi, sao hắn ngăn nổi người vội đâm đầu tìm cái chết được?

"Vậy mong sư thái nghỉ ngơi điều chỉnh, nơi này còn một quãng đường nữa mới đến động phủ của Tuệ Tịnh. Ngày mai tại hạ sẽ dẫn đường cho sư thái." Dứt lời, Đào Hạo Tư bèn xoay người đi, không chút do dự.

Tạ Chinh Hồng vào động phủ, sau khi bố trí vài trận pháp bèn đưa thần thức vào chuỗi hạt xương, dùng dáng vẻ thật sự của mình gặp Văn Xuân Tương.

"Tiền bối thấy sao?" Tạ Chinh Hồng ngồi trước giường Văn Xuân Tương, nhẹ giọng hỏi.

Văn Xuân Tương xoay người, ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, "Tên chơi rắn đó nói cũng có lý."

"Nhưng nếu không đi, không chừng sẽ mất cơ hội gặp Tuệ Tịnh." Tạ Chinh Hồng thở dài.

Văn Xuân Tương bật cười.

"Tiểu hòa thượng, ngươi nói đúng. Ngươi không đi một mình, vẫn có bổn tọa ở cạnh ngươi, núi đao biển lửa nơi nào mà không vào được? Một tên Tuệ Tịnh cỏn con, chẳng là gì so với kẻ địch tương lai của ngươi đâu."

"Tiền bối nói phải." Tạ Chinh Hồng cười đáp, "Bần tăng rất mong chờ được gặp người thật của tiền bối."

Văn Xuân Tương vươn vai, "Vậy tạm thời ngươi cứ mong chờ trước đi."

Sử thượng đệ nhất Phật tu - Thanh Khâu Thiên DạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ