Quyển 1 - Chương 5: Sơ ngộ Triệu Thận

2.1K 101 1
                                    

Tiêu Sơn nhìn thấy sắc mặt Trương Tam, liền biết y đang chửi thầm mình, cũng không để ý, chỉ cười nói: "Tam ca, nếu đã làm rồi, tốt hơn là dẫn ta đi dạo một chút. Ta sẽ về nhà sớm."

Trương Tam nghe Tiêu Sơn nói như vậy, rốt cuộc cũng có chút an ủi, hai người một bên nói chuyện, một bên đi ra đường chính.

Tiêu Sơn đã nhiều ngày ở trong nhà, chẳng bao giờ bước chân ra ngoài, lần này hắn cố ý đi vòng qua cửa tiệm bán dầu nhà mình, giương mắt nhìn lên, không khỏi ngẩn ngơ.

Chỉ thấy trên đường, có rất nhiều bảng hiệu, bảng hiệu nhà mình nền đỏ chữ đen, trên đó viết thật to bốn chữ 'Tiệm dầu Tần gia'. Cửa tiệm bán dầu của Tần gia, chiếm khoảng nửa con phố, bởi vậy có thể thấy được, cha nuôi mình Tần Trọng, có rất nhiều của cải a.

Sau khi Tiêu Sơn nhìn hết một vòng cửa tiệm nhà mình, lúc này mới cùng Trương Tam đi ra ngoài phố, chỉ thấy cảnh tượng trên đường vô cùng kỳ quái. Tuy rằng khắp thành Lâm An là những cửa tiệm nằm san sát nhau, nhưng không biết vì sao, hôm nay lại có chút tiêu điều, lúc này vẫn chưa đến chính ngọ (*giữa trưa), không có nhiều người ở trên đường, thỉnh thoảng có vài người giống như là u hồn vất vưởng lướt qua.

Phần lớn cửa tiệm đều đã đóng cửa, chỉ có mấy hàng quán nhỏ lề đường bán đồ ăn là vẫn còn.

Trên đường lại lui tới rất nhiều binh lính, mỗi người đều mặt giáp vàng, năm người một hàng, mười người một đội đứng canh gác, giống như đang phải đương đầu với địch lớn.

Tiêu Sơn đã sớm nhận ra, chuyện lớn xảy ra trong thành, chỉ sợ đang ở trước mắt.

Hắn hỏi nhỏ Trương Tam: "Tam ca, những binh sĩ kia, là ở đội ngũ nào?"

Trương Tam nói: "Chậc chậc, đây chính là chư vệ tiền điện, ngự lâm quân của Quan gia."

Tiêu Sơn càng nghĩ càng thêm nghi hoặc, hắn cẩn thận tính toán thời gian: Lúc này Nhạc Phi đã chết, trên đường vẫn là cảnh tượng quản giới nghiêm ngặt, chẳng lẽ còn có chuyện so với cái chết của Nhạc Phi lớn hơn nữa sao?

"Tam ca, hôm nay trong thành có chuyện gì hả? Sao đường phố có chút là lạ?"

Trương Tam trời sinh tính thẳng thắn, là một kẻ lưu manh, không có nhiều kiêng kỵ giống như Tần Trọng có nhà có nghiệp, Tiêu Sơn biết thêm nhiều chuyện ở chỗ này, cũng chính là nghe được từ chỗ Trương Tam.

Trương Tam nghe Tiêu Sơn hỏi, liền nhỏ giọng nói: "Hôm nay xử chém 'Doanh quan nhân' cùng 'Trương đại soái', trong thành có nhiều binh lính, cũng là vì chuyện này! Tất cả mọi người đều lén nghị luận, nói là Nhạc gia gia sợ là đã xảy ra chuyện, không thì triều đình cũng không dám đụng đến hai người này."

Mấy ngày qua, Tiêu SƠn đã biết 'Doanh quan nhân' là chỉ Nhạc Vân, 'Trương đại soái' còn lại chính là thuộc hạ của Nhạc Phi – Trương Hiến.

Rất rõ ràng, tin Nhạc Phi chết vẫn còn giữ bí mật, nhưng sợ rằng rất nhanh mọi người đều sẽ biết.

Trương Tam khinh bỉ hừ một tiếng, giận dữ nói: "Cẩu Tần Cối, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng!"

Tiêu Sơn dĩ nhiên biết Tần Cối không bị gặp báo ứng gì, nhưng mà sau khi chết đi thì thanh danh không tốt, ngay cả như thế, học giả hậu thế còn ùn ùn phản án* lại cho lão ta, liền nói tiếp: "Trong triều nhiều đại thần như vậy cũng không một ai đứng ra? Thuộc hạ Nhạc Phi danh xưng Mười vạn Nhạc gia quân, tất cả đều không có phản ứng gì, ta thấy Tần Cối không nhất thiết bị báo ứng."

(*Nguyên văn là 翻案 phiên án: phủ định kết luận của người trước, Xét lại kết quả của một vụ đã được xét xử tại tòa án.)

Trương Tam vừa nghe xong, lập tức trợn mắt nhìn Tiêu Sơn, nói: "Tiểu quan nhân cậu còn nhỏ thì biết cái gì? Còn không phải là cẩu tặc Tần Cối, từ nửa năm trước đã đem tất cả quan viên nói giúp cho Nhạc gia gia, một cách chức, hai tống giam, Ngự sử Trung Thừa Hà đại nhân được lệnh thẩm vấn Nhạc gia gia, bởi vì không chịu theo cẩu tặc Tần Cối hãm hại trung lương, dâng sớ giải oan cho Nhạc gia gia, cũng bị cẩu tặc kia cách chức giáng xuống Huy Châu sao. Ngay cả Đại quan trong triều đình cũng bị chỉnh như vậy, dân chúng có thể làm gì?"

Nói đến đây, Trương Tam lại nhịn không được nhỏ giọng mắng Tần Cối, mắng hai câu cũng không hết hận, cắn răng nghiến lợi nói: "Cẩu Tần Cối, lão ta hủy hoại một người còn chưa tính, đằng này còn liêu lụy đến tiệm bán dầu của chúng ta!"

Tiêu Sơn không biết quá rõ về tình hình kinh doanh của tiệm, ngạc nhiên hỏi: "Quyền thế của Tần Cối lớn như vậy, tiệm của chúng ta cũng là họ Tần, hẳn là phải buôn bán tốt lắm chứ?"

Trương Tâm phun một bãi nước miếng xuống đất phỉ nhổ Tần Cối, tức giận nói: "Tiểu quan nhân cậu có chỗ không biết, tuy rằng cửa tiệm chúng ta mang họ Tần, nhưng cùng với cẩu tặc Tần Cối kia một chút cũng không có quan hệ! Lão ta làm Tể Tướng cũng không nhìn đến được cửa tiệm của chúng ta thì không nói, nhưng bởi vì cửa tiệm có một chữ 'Tần', làm mấy ngày nay khách đến mua hàng cũng giảm không ít! Còn có người tức giận Tần Cối, không dám đến phủ Thừa Tướng làm loạn, liền chạy đến tiệm của chúng ta giận chó đánh mèo. Mấy ngày trước, ông chủ còn thương lượng có nên xóa chữ 'Tần' này hay không, đổi tên là 'Tiệm dầu Thanh Ba'!"

Tiêu Sơn nhìn sắc mặt Trương Tam, đột nhiên lý giải chuyện xảy ra sau này: Tên Tần Cối về sau, mọi người đều rủ nhau đi đổi họ, ngay cả tên Cối cũng đổi. Hắn bắt đầu cảm thấy rối rắm, nếu như có người hỏi tên của mình, nên trả lời là Tần Sơn hay là Tiêu Sơn đây?!!!

Hai người nói nói, liền ra khỏi địa phận phường Nhân Mỹ, xuyên qua phường Trung Hòa, đi tới Ngự Nhai. (*đường vua đi, đường đến cung???)

Ngự Nhai là một con đường lớn nằm ở hướng Bắc Nam thành Lâm An, nối thẳng đến Hoàng Cung, mặt đường được lát thanh thạch bản*, từ chỗ này nhìn lại phía Nam, có thể nhìn thấy được cả cổng Hoàng Cung.

(青石板 ( thanh thạch bản) một loại đá thương có màu xanh chấm trắng, được khai thác nhiều ở vùng Giang Tô. Người Trung Quốc thường dùng loại đá này để lát đường và đây được coi là một loại nguyên vật liêu rẻ, bền và tinh khiết.)

[Hoàn] Giang Sơn Tống Đế (宋帝江山) - Thiệu Hưng Thập Nhất (绍兴十一)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ