Sau lưng Tiêu Sơn mồ hôi lạnh đầm đìa, vội hỏi: "Gọi là Ngu Doãn Văn, người Long Châu."
Triệu Viện có chút hoài nghi nhìn Tiêu Sơn, nét mặt hiện tại của Tiêu Sơn vô cùng vi diệu, lẫn trong vi diệu có một tia quỷ dị.
Triệu Viện cũng không để ý nhiều tới Tiêu Sơn, chỉ nói với Ngu Doãn Văn: "Ngươi họ Ngu, lại là người Long Châu, Thái thường tiến sĩ Ngu Kỳ là gì của ngươi?"
Ngu Doãn Văn nói: "Chính là gia phụ. Vị quan nhân này biết gia phụ của ta?"
Triệu Viện khẽ cười, nói: "Ừ, quen biết, nghe nói công tử trong nhà, sáu tuổi tụng 《 Cửu kinh 》, bảy tuổi có thể thuộc văn, chính là ngươi? Phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?"
Ngu Doãn Văn nói: "Không dám nhận, chính là kẻ hèn này. Thân thể gia phụ vẫn khỏe mạnh như thường, mẫu thân đã qua đời, luôn ưu sầu không vui. Không thể tưởng tượng được lại có thể gặp được bạn xưa của gia phụ ở chỗ này, thật là chuyện may mắn."
Triệu Viện khiêm tốn một phen, cũng không nói bản thân mình rốt cuộc là ai, Ngu Doãn Văn cũng không hỏi, sau khi hai người tâng bốc lẫn nhau xong, Triệu Viện liền hỏi tại sao Ngu Doãn Văn lại ở chỗ này, Ngu Doãn Văn nhìn qua Tiêu Sơn, có chút ủy khuất nói với Triệu Viện: "Triệu công tử có chỗ không biết, vị Tiêu thuộc cấp dường như có thành kiến với tại hạ, thẩm vấn cả nửa ngày, cơm cũng không cho ăn, nước cũng không cho một ngụm. Hiện tại bụng đói khát đến khó chịu, chỉ mong có cái bánh ngô ăn cho đỡ đói. Chuyện bên trong một lời khó nói hết, ăn no rồi sẽ chậm rãi kể tiếp, dĩ nhiên là có hỏi tất đáp."
Triệu Viện nở nụ cười, Ngu Doãn Văn cũng cười nói: "Sợ lát nữa không vừa ý, Tiêu tướng quân lại bắt đầu hà khắc, Ngu mỗ liền đói thêm mấy ngày nữa, vậy đường cũng đi không được rồi!"
Triệu Viện vỗ vỗ vai Ngu Doãn Văn: "Ngươi yên tâm, ta ở chỗ này, đói cũng không đến phiên ngươi!" Nói xong, liền để cho Tiêu Sơn đi chuẩn bị tiệc rượu, khoản đãi Ngu Doãn Văn.
Tiêu Sơn một bụng không muốn, hắn thấy Ngu Doãn Văn khi nói chuyện, mặc dù trầm ổn, nhưng đôi mị nhãn lại không ngừng hướng về phía Triệu Viện, trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng Triệu Viện đã lên tiếng, đành phải tuân mệnh.
Thành Tuyên Châu bị Vương Bất Phá chiếm đóng đến hơn nửa năm, lại mới phá thành, cũng không có thứ gì tốt, chỉ chuẩn bị qua loa một ít bánh khô, thịt khô các loại, vừa tìm được hai vò rượu, tiệc đãi tổ chức ngay bên trong phủ nha Tuyên Châu, gọi hai người Chu Hoành và Kim Thắng cùng đi.
Đợi đến khi Tiêu Sơn đi tìm Triệu Viện và Ngu Doãn Văn, nhìn thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, lại còn đàm đạo một ít chuyện xưa ở Kinh Thành.
Chu Hoàng Kim Thắng không biết Ngu Doãn Văn là người nào, lúc Triệu Viện dẫn qua, cũng không nói chuyện y là quân sư của Vương Bất Phá, chỉ giới thiệu gia thế lai lịch, còn nói bị Vương Bất Phá bắt nhốt.
Hai người Chu Hoành Kim Thắng nghe nói Ngu Doãn Văn là người nhà quan, đều vô cùng khách khí, cha của Ngu Doãn Văn là Thái thường tiến sĩ, cho dù là xuất thân hay là tiền đồ tương lai, cũng không phải cái loại võ tướng cấp thấp như Chu Hoành và Kim Thắng, chỉ có khả năng nhìn theo bóng lưng người ta.
![](https://img.wattpad.com/cover/172144727-288-k704759.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Giang Sơn Tống Đế (宋帝江山) - Thiệu Hưng Thập Nhất (绍兴十一)
Ficción GeneralTác giả: Thiệu Hưng Thập Nhất. Nguồn: traxanhsuada.wordpress.com Thể loại: Xuyên không, chủ công, đế thụ, 1×1, HE. Độ dài: 133 chương. Edit: Sói. Đây là một chuyện xưa về quân thần liên thủ, đấu gian thần, hợp lực Bắc Phạt, cuối cùng bình...