Một thoáng kinh hồng trên đường Thần Võ
*Tiện thể nhắc lại: Một thoáng kinh hồng (惊鸿一瞥): ý chỉ những người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mãnh mẽ, khó phai.
Nhát kiếm này đâm tới, xuyên thủng tim yêu ma, giết nó ngay dưới đất.
"Hàng yêu phục ma, quan trời ban phúc!"
Hai bên đường Thần Võ, tiếng ồn ào hệt như sóng biển, sóng sau cao hơn sóng trước. Trước cổng lớn màu son của hoàng cung, trong lúc viên tràng*, hai đạo nhân đóng vai thần tiên và yêu ma xoay người thi lễ khắp bốn phía, sau đó khom người lùi sang hai bên. Mới vừa xem xong trận đấu võ hâm nóng, bầu không khí giữa chúng dân tăng vọt, chẳng những người người chen lấn chật như nêm cối hai bên đường, ngay cả trên nóc nhà cũng bò đầy khán giả to gan, nào vỗ tay, nào hò hét, nào hoan hô, nào khoa chân múa tay, ai ai cũng vui hết sức mình.
*Viên tràng: Diễn viên đi thành vòng tròn trên sân khấu để thể hiện sự chuyển cảnh.
Rầm rộ như thế, phải nói là muôn người đổ xô ra đường. Trong lịch sử nước Tiên Lạc, nếu muốn bàn về buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời nào được xưng là vô tiền khoáng hậu, vậy nhất định là hôm nay rồi!
Trên đài cao là hàng loạt vương công quý tộc mặt ngọc áo gấm, mặt mày ai nấy cũng mang nụ cười mỉm đúng mực, nhìn xuống bên dưới. Trong hoàng cung, một hàng dài mấy trăm người yên lặng chờ ở đó. Tiếng chuông vang lớn, quốc sư vuốt chòm râu dài không hề tồn tại, hô lên: "Võ sĩ mở đường!"
"Có!"
"Ngọc nữ!"
"Có!"
"Nhạc sư!"
"Có!"
"Đội kỵ mã!"
"Có!"
"Yêu ma!"
"Có."
"Duyệt Thần Võ Giả!"
Không ai trả lời. Quốc sư nhướn mày, phát hiện có gì đó không ổn, bèn quay đầu hỏi: "Duyệt Thần Võ Giả? Thái tử điện hạ đâu?"
Vẫn không ai trả lời, mà "yêu ma" khi nãy vừa đáp lời ngừng một lát rồi tháo tấm mặt nạ mặt xanh nanh vàng xuống, để lộ gương mặt thanh tú trắng ngần.
Thiếu niên này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, màu da và sắc môi đều nhợt nhạt, sạch sẽ, đôi mắt tựa như hai viên đá hắc diệu sáng lấp lánh, sợi tóc mềm mại, vài sợi cực mảnh vương rải rác trên trán và gò má, thoạt nhìn bình tĩnh mà lanh lợi, tạo sự đối lập rõ ràng với tấm mặt nạ yêu ma dữ tợn trong tay hắn.
Hắn nói khẽ: "Thái tử điện hạ đi rồi."
Quốc sư suýt thì ngất xỉu.
Tốt xấu gì cũng nhớ rằng đại sự trước mắt không thể ngất, quốc sư ráng chống giữ, hỏi bằng giọng sợ vỡ mật: "Cái gì?! Sao lại đi rồi?! Điện hạ đi lúc nào?! Đội nghi trượng sắp ra khỏi đường cửa cung (con đường dẫn đến cửa cung), đài hoa kéo ra ngoài mà chỉ thấy yêu ma không thấy thần tiên, mỗi người nhổ một bãi nước bọt thì cái thân già này của ta bơi ra không nổi đâu! Mộ Tình, sao con không ngăn lại?!"