Đánh rơi viên ngọc đỏ, vô tình chọc đỏ mắt (5)
Tạ Liên dỗ dành: "Đừng sợ, không sao đâu, ta chỉ muốn xem tình trạng vết thương của đệ thôi." Thế nhưng đứa bé càng bụm chặt hơn, chỉ để lộ mỗi một con mắt to đen láy, toát nên vẻ kinh hoảng. Nhưng vẻ kinh hoảng này lại chẳng giống sợ bị y đánh, trái lại trông như chỉ sợ bị y phát hiện điều gì thôi.
Nhìn nửa bên mặt nhỏ nhắn và một con mắt của đứa bé, Tạ Liên chợt có cảm giác mình đã gặp nó ở đâu rồi, không khỏi híp mắt lại. Thấy sắc mặt y hết sức khó coi, Thích Dung nói: "Thái tử biểu ca, hôm qua thằng nhãi chết bầm này phá hoại lễ lớn của huynh, ta giúp huynh trút giận thôi. Yên tâm đi, ta biết chừng mực, không chết được đâu."
Quả nhiên, đứa bé mà y ôm trong ngực chính là đứa bé ngã xuống từ trên lầu cổng thành trên đường làm lễ Thượng Nguyên tế trời hôm qua!
Thảo nào Tạ Liên càng nhìn nó càng thấy quen mắt, đứa bé này ngay cả quần áo cũng không thay, vẫn là bộ đồ hôm qua, có điều qua một trận tay đấm chân đá và kéo lê dưới đất nên còn bẩn hơn hôm qua, hoàn toàn nhìn không ra là cùng một bộ, càng nhìn không ra là cùng một người. Tạ Liên không thể nhịn được nữa, quát: "Ai nói với ngươi là ta muốn trút giận??? Liên quan gì đến đứa bé này? Có phải lỗi của nó đâu!"
Thích Dung lại nói một cách đúng lý hợp tình: "Tất nhiên là lỗi của nó. Nếu không tại nó, sao huynh lại bị quốc sư khiển trách chứ?"
Vụ này náo động dữ dội, người đi đường vây xem càng tụ càng đông, xì xào bàn tán. Trùng hợp thay, lúc này Mộ Tình cũng đi tới, Thích Dung giơ roi chỉa vào Mộ Tình, sắc mặt không phục lẫn với một tia tàn nhẫn, nói: "Còn cái tên hạ nhân nhà ngươi nữa. Vừa nhìn là biết không an phận thủ thường, nếu bây giờ huynh không liệu mà trừng trị, mai này sớm muộn gì nó cũng sẽ tạo phản đạp lên đầu chủ nhân là huynh. Ta giúp huynh dạy dỗ nó, vậy mà huynh lại che chở cho nó, tố cáo ta. Bây giờ dì dượng túm cổ ta sạc cho một trận, còn tịch thu xe vàng của ta. Biểu ca, đó là quà sinh nhật của ta đấy! Ta mong mỏi hơn hai năm đó!"
Mộ Tình lập lờ lia mắt nhìn Thích Dung. Tạ Liên giận quá hóa cười, nói: "Ta không cần ngươi muốn tốt cho ta như thế. Rốt cuộc ngươi đang trút giận cho ta, hay đang trút giận cho chính mình?"
"......" Thích Dung nói: "Biểu ca, sao huynh lại nói những lời này với ta? Vậy ta bênh vực huynh lại là ta sai sao?"
Nói chuyện với gã không thông, Tạ Liên răn đe: "Thích Dung, ngươi nghe cho kỹ đây, từ nay về sau, ngươi không được đụng đến đứa bé này nữa. Một ngón tay cũng không được, có nghe rõ chưa!"
Bấy giờ, cần cổ Tạ Liên bỗng nhiên sít lại. Dù đang trong cơn giận dữ, y cũng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy đứa bé kia vùi mặt trong ngực mình, đôi tay ôm chặt cổ mình. Phát hiện nó run như cầy sấy, Tạ Liên cứ ngỡ nó đau chỗ nào, vội hỏi: "Sao thế?"
Người ngợm đứa bé kia dính đầy bùn đất, cát bụi, máu tươi, bẩn không chịu được, tất cả dây hết vào áo trắng của Tạ Liên, song Tạ Liên chẳng hề để ý, nhẹ nhàng vỗ lưng nó như trấn an, trầm giọng nói: "Không sao đâu. Bây giờ ta dẫn đệ đi gặp đại phu."