Đánh rơi viên ngọc đỏ, vô tình chọc đỏ mắt (6)
Thấy vậy, chẳng hiểu sao Tạ Liên lại cảm thấy nó vừa buồn cười vừa đáng thương, bèn hỏi: "Vết thương của đứa bé này có thể hồi phục hết chứ?"
Một ngự y quấn từng lớp băng vải mới quanh đầu đứa bé, đáp: "Tất nhiên không thành vấn đề."
Bấy giờ Tạ Liên mới yên tâm, gật đầu nói: "Làm phiền."
Lúc này, có cung nhân đến thông báo, quốc vương bệ hạ và hoàng hậu giá lâm. Chúng ngự y lập tức đồng loạt đứng dậy, ra ngoài nghênh đón hành lễ. Tạ Liên bế đứa bé kia lên giường, dặn dò: "Đệ nằm yên đây, nghỉ ngơi trước đi." Ngẫm lại, đứa bé này sợ người lạ, lát nữa đông người biết đâu sẽ dọa nó sợ, y bèn thả rèm bên giường xuống, sau cùng mới đứng dậy.
Một đám người hầu và cung nhân vây quanh quốc vương và hoàng hậu đi vào điện. Hoàng hậu mặt mày trắng bệch, hỏi: "Sao hoàng nhi xuất cung rồi lại vội vã trở về? Phải chăng bị thương gì ở bên ngoài?"
Tạ Liên đáp: "Xin mẹ yên tâm, con không có bị thương. Bị thương là người khác."
Lúc này, Thích Dung ở trong góc la lên: "Dì ơi, cứu con!"
Bấy giờ hoàng hậu mới phát hiện, Thích Dung thế mà lại bị Phong Tín ghìm chặt, trấn áp ở một bên, không khỏi giật mình. Bà một lòng lo lắng con trai có khỏe mạnh bình an hay không, hoàn toàn không chú ý gì khác, thấy vậy mới hỏi: "Dung nhi sao vậy con?"
Quốc vương lại nhướn mày, hỏi: "Phong Tín, sao ngươi lại bắt Tiểu Kính Vương như bắt phạm nhân thế kia?"
Bệ hạ giá lâm, Phong Tín vốn nên lập tức hành lễ như Mộ Tình và những người khác, nhưng vì đang tóm Thích Dung nên không rút tay được, tình cảnh có hơi khó xử. Tạ Liên nói: "Là con bảo Phong Tín bắt."
Thích Dung nâng tay phải của mình lên, nói: "Dì, cánh tay của con gãy rồi."
Hoàng hậu còn chưa kịp đau lòng, Tạ Liên đã lạnh lùng mở miệng: "Ngươi gãy một cánh tay, vậy đứa bé bên trong thì sao?"
Quốc vương hỏi: "Đứa bé nào?"
Tạ Liên nói: "Một đứa bé mười tuổi. Tay trói gà không chặt, vốn dĩ thể trạng đã ốm yếu, Thích Dung phái thuộc hạ đi đánh hội đồng nó. Nếu không phải đứa bé kia mạng lớn, chỉ sợ đã phơi thây tại chỗ, bị Thích Dung đánh chết tươi!"
Như thể nghe được chuyện đáng cười, Thích Dung trợn mắt nói: "Một đứa bé mười tuổi, tay trói gà không chặt? Thể trạng ốm yếu? Biểu ca, tại huynh không biết thằng nhãi chết bầm này hung hãn cỡ nào, dã man thế nào, lợi hại nhường nào thôi, nó giả vờ đáng thương trước mặt huynh đấy. Ta gọi năm sáu người mà vẫn không bắt được thằng nhãi đó, bị nó tay đấm chân đá, dùng răng cắn xé, đến nỗi máu me đầy mình. Nếu không phải nó chọc giận ta, ta cần gì kéo lê nó sau xe ngựa?"
Nghe vậy, sắc mặt của quốc vương và hoàng hậu đồng loạt thay đổi. Tạ Liên hít sâu một hơi, quát: "Câm miệng! Ngươi làm những việc này bộ vẻ vang lắm sao?"
Ngày thường đâu phải Thích Dung không thích xuất đầu lộ diện, tác phong lại ngạo mạn như thế, nào có chuyện dân chúng trong hoàng thành nhìn không thấy? Sau khi nhìn thấy, nào có chuyện không lấy nó làm đề tài trà dư tửu hậu?